Shopee Chạm để tắt
Lazada Chạm để tắt

Gia Đình Cùng Biệt Thự Xuyên Thời Gian - 166

Cập nhật lúc: 2025-02-18 14:46:29
Lượt xem: 12

Tiêu Thính Vân gật đầu: "Vân Châu Châu Mục trong thư nói, Vân Châu đã tuyên bố thần phục được đại bộ tộc, bắt rất nhiều người ở tiểu quốc phía nam làm nô lệ, đây chính là sức lao động miễn phí, không cần trả tiền bạc mà cho một phần lương thực ăn là được."

Ở Thiên Khải triều cũng không nói đến nhân quyền, chiến bại không c.h.ế.t mà bị bắt tới làm nô lệ đều đã là chuyện tốt, Tiêu Thính Vân cũng cảm thấy dùng nô lệ đóng thuyền cũng không có bất kỳ vấn đề gì.

Triệu Hi trầm tư một lúc, việc chế tạo thuyền tự nhiên không có khả năng chỉ vận hành ở đất Đại Giang, nếu là kỹ thuật đạt tới mức cần đạt được thì phải tiến hành trao đổi, buôn bán hàng hoá ở hải ngoại, giao dịch kiếm tiền của người nước ngoài, tỷ như đem chế phẩm thủy tinh của bọn họ bán ra toàn thế giới, kiếm bạc đầy bồn, đầy bát.

Vân Châu, thậm chí là Giao Châu bên kia núi non trùng điệp có rất nhiều cây cối, hiện tại thứ cần nhất khi đóng thuyền chính là cây cối!

Hơn nữa chỉ cần nắm trong tay Vân Châu, bên kia chế tạo thuyền có thể theo đường biển một đường hướng bắc mà đi lên Giang Nam.

Triệu Hi tự hỏi gật đầu, lẩm bẩm nói: "Nói đúng..."

Tiêu Thính Vân nhìn xa xa bách tính bán thuỷ sản còn chưa dọn quán, nhớ rõ nàng thích ăn thuỷ sản nướng tươi sống, đang muốn hỏi nàng có muốn hay không mua chút trở về nướng thịt BBQ các loại, bỗng nhiên thấy bước chân Triệu Hi nhanh hơn, Triệu Hi cũng không quay đầu lại nói: "Không chơi nữa, ta phải lập tức trở về viết thư cho Vân Châu-Châu Mục."

Cho nàng đốn gỗ đóng thuyền, cho nàng trông lương thực làm quân lương, còn phải cho nàng trồng cao su.

Tiêu Thính Vân: "..." Hôm nay, cứ như vậy kết thúc?"

Mới sáng sớm, mặt trời đã lên cao, ngẩng đầu lên cũng không có lấy một gợn mây trắng, vừa đi ra ngoài một vòng thì cả người đã nóng đến mức chảy mồ hôi.

Gã sai vặt vời hai tay màu đồng đỏ bước nhanh xuyên qua lá chuối, nhanh chóng tiến vào nội đường.

"Châu mục đại nhân, có thư từ Thục địa."

Nam nhân trung niên đang ngồi ở bên trong hóng mát, hai bên còn có hai cái thị nữ đang cho quạt cho hắn, nghe vậy lập tức đứng dậy.

Hắn ta chính là Dương Tử Minh, châu mục Vân Châu, khi còn trẻ được đánh giá là rất có tài, vì làm thơ xúc phạm đương kim hoàng đế nên đến Vân Châu làm châu mục đã gần 15 năm

Châu mục nghe qua là quan lớn một phương, đối với người khác mà nói thì có lẽ là như vậy, nhưng đối với hắn mà nói thì chẳng khác gì bị đày đến biên cương, hắn nhiều lần thỉnh cầu hoàng đế đều không có kết quả, Dương Tử Minh cũng đã hết hy vọng, sợ rằng sau này hắn có c.h.ế.t thì cũng chỉ có thể c.h.ế.t ở mảnh đất can cỗi này.

Đối với quan lại của triều Thiên Khải, những nơi như Vân Châu, Giao Châu, Lĩnh Nam đều là những địa phương cách xa Trung Nguyên, chẳng phải chỉ là những vùng đất cằn cỗi sao? Suốt ngày phải đối mặt với những người Nam man quần áo rách rưới, thật sự là chịu đủ rồi.

Lúc đầu, khi Dương Tử Minh tới, hắn cực kỳ chán ghét việc những người này cởi trần, để lộ tay chân.

Hiện tại hắn cảm thấy đây quả thực là dân trí, có gì mà vô đạo đức như vậy?

Hắn ở Vân Châu buồn bực thất bại, nói Vân Châu là lãnh thổ của Thiên Khải vương triều nhưng kỳ thực là do các bộ lạc lớn nhỏ tạo thành, những bộ tộc này cũng không có một ai nghe hắn.

Lúc mới đến đây, không phải y chưa từng nghĩ đến việc trấn áp bọn họ, nhưng binh lính dưới tay y thật sự không thể đánh bại những bộ tộc này.

[Truyện được đăng tải duy nhất tại monkeydtruyen.com - https://monkeydtruyen.com./gia-dinh-cung-biet-thu-xuyen-thoi-gian/166.html.]

Hôm nay nghe nói triều Thiên Khải loạn trong giặc ngoài, vô số địa phương rục rịch cắt đất ly khai, hình thành phe phái của mình, trong lòng hắn có ác niệm.

Nghe nói Thục địa có một nhà tiên nhân, hiện giờ chiếm cứ toàn bộ Thục địa, lúc đó Dương Tử Minh cảm thấy có chút bất an, mục tiêu thứ hai của Triệu gia nhất định là Vân Châu của bọn hắn, mà hắn lại là châu mục Vân Châu, ngay cả mạng cũng không biết có thể giữ được hay không.

Quả thật mùa đông năm ngoái, Thục địa lấy danh nghĩa "tiêu diệt thổ phỉ" chính thức xuất binh tới các bộ tộc Vân Châu, đánh cho các bộ tộc chạy trối chết, liên tục cầu xin tha thứ, nhưng lại không hề động đến hắn.

Nếu Dương Tử Minh hắn vẫn còn không hiểu thì đã lãng phí mấy năm đọc sách thánh hiền.

Triệu gia đã cho hắn một cơ hội sống, phải xem hắn có muốn hay không.

Không chỉ vì bản thân hắn thì mạng sống của hàng trăm người trong Dương gia mà suy nghĩ.

Tuy Vân Châu và Thục Châu rất gần nhau, nhưng thư từ trao đổi cũng phải mất mười ngày nửa tháng, hắn chờ đợi tin tức thực sự rất khó khăn.

Dương Tử Minh vội vàng hỏi thư ở đâu, nhưng gã sai vặt chỉ nói thư đã được chuyển đến quân doanh, tuy trong lòng Dương Tử Minh cảm thấy kỳ quái nhưng cũng không nghĩ nhiều, thay quần áo rồi đi về hướng quân doanh.

Tuy rằng hắn có chút sợ hãi những binh lính Thục địa đó, nhưng cũng phải nói, bởi vì bọn họ đến mà vị châu mục là hắn cuối cùng cũng có thể nói được một hai câu.

Hơn nữa, nghe nói những binh lính Thục địa đã học được phương pháp thần kỳ làm đá lạnh vào hè từ những vị tiên nhân, trong doanh trại này đều có đồ uống lạnh, ngay cả hắn cũng có thể mua một ít đá từ nơi đó để giải nhiệt.

"Dương châu mục đến rồi à? Đây là thư và pháp khí Hi Hi tiên nhân đưa cho ngươi." Trương Thọ và Vương Báo đứng cùng một chỗ, nhìn thấy Dương Tử Minh đi tới thì cười nói.

Trải qua gần nửa năm này, Trương Thọ và Vương Báo đã thân thiết hơn rất nhiều, làn da cũng biến thành màu đồng cổ, người cũng tự tin không ít, rất có phong thái của một đại tướng quân.

Dương Tử Minh đương nhiên biết về bức thư, còn pháp khí là như thế nào?

Thật lòng mà nói, Dương Tử Minh tốt xấu gì cũng từng làm quan trong triều, hắn tự nhận là mình đã đọc qua sách thánh hiền, tuy rằng hắn sợ tiên thân, nhưng trong lòng cũng không tin thật sự có tiên nhân tồn tại.

Nhìn vào sử sách, trong số những người nổi dậy có ai lại không tự bịa đặt cho mình chút thần tích? Cũng giống như vị hoàng đế khai quốc của triều Thiên Khải, sử sách có kể rằng, lúc hắn ta được sinh ra, đêm tối sáng như ban ngày, bầu trời tràn ngập những tia sáng.

Dương Tử Minh dùng hai tay lấy ra một vật từ trong hộp gỗ, bối rối nhìn vật thể màu đen không rõ chất liệu gì, vật thể đó dường như được chia thành hai bộ phận, phần trên trông giống như lưu ly trong suốt, phân dưới có là một ít văn tự như nòng nọc.

Có lần hắn đến quân doanh gặp các chiến sĩ trong trại đang xóa nạn mù chữ, hắn cảm thấy hứng thú nên cùng họ học một thời gian, giống như bảng chữ cái bính âm.

Dương Tử Minh nhìn về phía Trương Thọ và Vương Báo bằng ánh mắt xin giúp đỡ, đây rốt cuộc là vật gì? Hắn tự xưng là người học sâu hiểu rộng cũng thật sự không hiểu nổi.

Trương Thọ gãi gãi tóc nói: "Trong thư nói đây là điện thoại di động, tiên nhân cũng cho chúng ta một cái, chỉ là ta thấy không giống với điện thoại di động của tiên nhân, ta thử bật lên xem."

Trương Thọ bật điện thoại theo phương pháp trong thư, tiếng chuông bật nguồn vang lên như một cái loa lớn làm Dương Tử Minh những người khác giật mình, họ lùi lại phía sau vài bước, kinh hãi nhìn vật thể đột nhiên sáng lên kia.

Loading...