Shopee Chạm để tắt
Lazada Chạm để tắt

Gia Đình Cùng Biệt Thự Xuyên Thời Gian - 167

Cập nhật lúc: 2025-02-18 14:50:59
Lượt xem: 11

Đây là quyết định sau khi người một nhà cùng nhau thương lượng, Vân Châu núi non trùng điệp, xây đường xi măng tương đối khó khăn, trong thời gian ngắn không thể làm được, chỉ gửi một lá thư cũng phải mất mười ngày nửa tháng, truyền một mệnh lệnh xuống mất nửa ngày cũng không có cách nào khởi công.

Vì thế sau khi cả nhà họ từ quận Ba Thủy trở về, đã tìm hết tất cả những chiếc điện thoại di động có thể tìm thấy trong nhà.

Lúc xuyên qua, Triệu Hi mới 16 tuổi, chiếc điện thoại di động trong tay là chiếc điện thoại di động đầu tiên của nàng.

Triệu Ngôn và Triệu Húc thì ngược lại, bọn họ đã đổi qua một số điện thoại di động cũ, bởi vì cảm thấy bán đồ cũ cũng chỉ có thể bán được hai ba trăm đồng không có lời nên để đó không dùng, mà Vương Tuyết Cầm và Triệu Chí Dân trước đây còn từng dùng qua điện thoại cho người lớn tuổi.

Lúc trước Trương Thọ Vương Báo và những người khác xuất phát tiêu diệt thổ phỉ ra, họ thường không nhận được tin tức từ tiên tuyến, khiến mọi người rất lo lắng, hơn nữa Vân Châu không ở trong phạm vi khống chế, điện thoại di động cũng không thể gọi được.

Sau khi bàn bạc, cả nhà quyết định cho mượn vài chiếc điện thoại di động cũ cho người lớn tuổi để tiện liên lạc, tránh việc gửi thư đến nơi thì mệnh lệnh không kịp dùng cũng đã xong đời, cũng phòng ngừa người khác chặn thư từ.

Chiếc điện thoại cũ này không thể gọi video, nó chỉ có thể gọi điện và nhắn tin, cũng coi như đủ dùng.

Cộng thêm việc bây giờ họ đã có đủ điểm tích lũy nên có thể yên tâm gọi điện.

Sau khi điện thoại di động được bật, nó sẽ tự động kết nối với tín hiệu Đại bảo.

Triệu Hi tính thời gian gửi thư đến nơi , đoán chừng bên kia đã nhận được đồ vật, khi nghe thấy Đại Bảo thông báo đã kết nối được hai tín hiệu mới, nàng lập tức gọi điện thoại qua.

Ưu điểm của tín hiệu Đại Bảo là có thể thực hiện cuộc gọi mà không cần sim điện thoại.

"Ta ngước nhìn trăng, có bao nhiêu giấc mơ đang bay tự do..."

Một hồi âm thanh cực lớn phát ra từ điện thoại di động cho người cao tuổi, khiến Dương Tử Minh sợ đến mức suýt ngồi phịch xuống đất, đây là thể loại âm luật gì vậy?

Trương Thọ và Vương Báo hơi có chút đắc ý, bọn họ hiểu biết hơn Dương châu mục nhiều, biết đây là vật gì, thấy gọi tới ấn nút nghe.

Đầu bên kia truyền đến một giọng nữ trong trẻo dễ nghe: "Là Dương Tử Minh, Dương châu mục sao? Ta là Triệu Hi."

Dương Tử Minh ngơ ngác, tay run run chỉ vào cái hộp vuông nhỏ: "Triệu Hi? Chẳng phải là người bây giờ đang làm chủ Thục địa sao? Thứ này lại có thể mang âm thanh đi xa ngàn dặm?"

Vân Châu và Thục địa cách nhau ngàn dặm, điều này sao có thể? Lúc này Dương châu mục hoàn toàn bị thuyết phục, vừa rồi hắn đã đánh giá sai bọn họ, bọn họ thật sự là thần tiên!

Trương Thọ đưa điện thoại di động cho Dương Tử Minh, nghĩ rằng tiên nhân có việc muốn dặn dò Dương châu mục, khi nhận điện thoại hay của Dương Tử Minh run rẩy, vì sợ làm rơi pháp khí này xuống đất.

Lúc này Triệu Hi đang họp trong hội quán Chiêu Hiên, một đám quan viên được đề bạt lên đang ngồi vây quanh trước bàn tròn, ở giữa đặt một chiếc điện thoại di động gắn loa bluetooth đang bật loa ngoài, cho dù là Trần Hành, Lý Hiếu Tri, Đào Tư Lễ đều có chút kinh ngạc nhìn vật này.

Lúc trước chỉ nghe nói tiên gia có thần vật truyền thanh này, nhưng đây rốt cuộc là lần đầu bọn họ nhìn thấy nó.

Đào Tư Lễ đứng dậy chắp tay trịnh trọng hỏi: "Hi hi tiên nhân, không biết giọng nói của chúng ta có thể truyền qua được không?"

Triệu Hi còn chưa trả lời, đầu bên kia lại truyền đến giọng nói chấn động của Dương Tử Minh: "Xin hỏi ngươi là người phương nào?"

Triệu Hi nhún vai dang tay ra, Dương Tử Minh đã thay nàng trả lời.

Giọng nói của mọi người có thể truyền qua được.

[Truyện được đăng tải duy nhất tại monkeydtruyen.com - https://monkeydtruyen.com./gia-dinh-cung-biet-thu-xuyen-thoi-gian/167.html.]

Đào Tư Lễ tự giới thiệu, Dương châu mục lập tức khâm phục hắn, nghe nói người này là người đứng đầu kỳ thi chung đầu tiên ở Thục địa, là một đại tài tử.

Những người đang ngồi ở đây, không chỉ là tài tử, tài nữ chỉ biết phong hoa tuyết nguyệt, mà đó còn là những người biết làm những việc thiết thực.

Quan viên có mặt ở đây nhìn chiếc điện thoại di động vỏ nhựa màu hồng với ánh mắt sáng rực, có thứ này, nếu ở Vân Châu có bộ tộc nào nổi loạn thì có thể lập tức phái quân tiến vào.

Để tiết kiệm điểm tích lũy, Triệu Hi đi vào vấn đề chính: "Dương châu mục, thư từ qua lại quá mức rườm rà, cho nên ta cho ngươi mượn điện thoại di động, ngươi và ta có thể lập tức liên lạc trong nháy mắt."

"Thứ nhất, ta biết các bộ tộc ở Vân Châu \ thường xuyên chinh phạt các tiểu quốc ven biển phía nam, ngành đóng tàu ở đó cũng đạt được thành tựu to lớn, ta muốn xây dựng một số xưởng đóng tàu dọc theo bờ biển Giao Châu."

Dương châu mục nhanh chóng tỉnh táo lại từ chấn kinh của pháp khí truyền âm, vội kêu gã sai vặt chuẩn bị giấy bút ghi chép cho hắn.

Đối với việc phía Thục địa yêu cầu hắn đóng tàu, Dương Tử Minh cũng không kinh ngạc.

Duyên hải phía nam chính là khu vực đóng thuyền được thiên nhiên ưu ái, mặc dù hắn coi thường những kẻ nam man phía nam nhưng hắn phải thừa nhận rằng nghề đóng tàu của những tiểu quốc đó rất tốt.

Cho nên... hắn đã sớm mở mấy trại khai thác gỗ, chờ Thục địa bên kia đề cập tới.

Triệu Hi báo số liệu sơ lược về tàu chiến, Dương châu mục nghe đến ngơ ngác, đây là loại thuyền gì mà lại lớn như vậy?

"Bản vẽ chỉ tiết đóng tàu đã được đưa tới, động cơ hơi nước sau này cũng sẽ từ Thục địa vận chuyển tới."

"Thứ hai, trồng lương thực, ta tin rằng Dương châu mục đã lo liệu thỏa đáng rồi."

Trong mắt Dương châu mục tràn đầy cảm kích: "Đây là đương nhiên, trông ngũ cốc là việc lớn được ưu tiên hàng đầu.

Ta cũng đã sai người phỏng chế lại cày cong được đưa tới, đa số dân chúng đều có thể sử dụng."

Hầu hết các bộ tộc Vân Châu đều bán chăn nuôi và bán trồng trọt, đồng thời bọn họ cũng trông lương thực.

"Thứ ba, trồng cao su, chính là loại nhựa cây có màu trắng đục, ta có yêu cầu rất lớn về số lượng của thứ này, bên các ngươi có thể nhanh chóng mở mấy cái xưởng cao su chuẩn bị."

Triệu Hi nhắc nhở: "Phải chú ý phát triển bền vững, các ngươi đừng chặt cây, Chỉ cần khoét một lỗ nhỏ trên vỏ cây và để nhựa cao su từ từ chảy ra ngoài là được."

Những người này khá thô bạo, khi gặp một cây cao su sẽ chặt ngang, sau đó thu lấy nhựa cây.

Cây cao su này không dễ trồng, nếu chặt như thế này thì cây sẽ c.h.ế.t hoàn toàn.

Dương châu mục không nghĩ tới loài cây này cũng có ích, hơn nữa nhu cầu còn rất lớn.

Triệu Hi nháy mắt với nữ thư ký bên cạnh, nữ thư ký này lần trước lọt vào 100 người trong kỳ thi chung, bây giờ là thư ký trưởng của cô.

Nữ thư ký lấy thông tin đã chuẩn bị sẵn, nói lại những chỉ tiết của xưởng cao su qua điện thoại, Dương Tử Minh vừa nghe, vừa đọc lại bức thư Triệu Hi viết trước đó để hiểu đại khái.

Sau khi ghi chép xong, quan viên ở đây bắt đầu trao đổi với Dương châu mục, giống như hiện trường hội nghị video xuyên quốc gia quy mô nhỏ ở hiện đại.

Lớn thì là vấn đề quân chính của hai châu, nhỏ thì là chi phí ăn mặc của dân chúng.

Loading...