Gia Đình Cùng Biệt Thự Xuyên Thời Gian - 168
Cập nhật lúc: 2025-02-18 14:51:42
Lượt xem: 18
Nếu đưa Vân Châu vào phạm vi có thể kiểm soát thì có thể trồng bông ở một số nơi ở Vân Châu.
Huyện Đào Dương là một trong số ít nơi có đủ ánh nắng giống như Thục địa.
Dựa vào bông trồng ở mấy huyện phụ cận huyện Đào Dương để cung cấp cho toàn bộ Thục địa với hơn một triệu nhân khẩu, vẫn còn chút giật gấu vá vai (chắp vá nhất thời nhưng không thể giải quyết hoàn toàn vấn đề), dẫn đến các xưởng sản xuất bông ở Thục địa cả ngày nhìn chằm chằm vào cánh đồng bông của người ta, thậm chí xưởng trưởng còn đến tận trong ruộng bông nhà người ta.
Bông là vật chống lạnh, nhu cầu lớn thì giá không thể cao, nếu không người dân sẽ không đủ tiền mua, nếu không mục đích quảng bá bông lúc trước sẽ mất đi ý nghĩa.
Cho nên có thể thu xếp vài nơi trồng bông ở Vân Châu.
Trần Hành cười nhắc nhở: "Hi Hi tiên nhân, khoáng sản Vân Châu cực kỳ phong phú."
Triệu Hi nghe xong đột nhiên bừng tỉnh đại ngộ, dặn dò Dương Tử Minh chuẩn bị khai thác các loại quặng, trong thư có bản đồ phân bố khoáng sản.
Mỗi người một câu, cuộc điện thoại kéo dài khoảng nửa tiếng, sau đó Triệu Hi cuối cùng cũng cúp máy vì đau lòng điểm tích lũy.
Thông tin nối tiếp nhau điên cuồng đánh sâu vào đại não của Dương châu mục, hắn còn chưa hồi phục lại tỉnh thần thì điện thoại của Triệu Ngôn đã tới.
Vị Triệu Ngôn tiên nhân này thật ghê gớm, hắn là người đầu tiên ngăn ngừa bệnh đậu mùa, những ngày này Vân Châu bọn họ cũng tiêm phòng bệnh đậu bò, hiệu quả rất tốt.
Triệu Ngôn thẳng thắn, phân phó Dương Châu Mục phái thầy thuốc Vân Châu thay hắn đặt mua một lô dược liệu, đến lúc đó hắn sẽ phái thương đội tới thu mua.
Dương châu mục ngơ ngác, nhìn về phía thuộc hạ đang ở phía sau ghi chép cho hắn, người kia viết một mạch bốn năm tờ giấy dài, tất cả đều là thu hoạch trong nửa canh giờ này.
Làm thế nào lá thư này có thể chứa nhiều nội dung như vậy? Cái này giống như trao đổi .
Dương châu mục hít sâu một hơi, lẩm bẩm nói: "Chỉ sợ vận mệnh của triều Thiên Khải thật sự cạn kiệt rồi."
Thần tiên đều đã đến, triều Thiên Khải còn có thể chống đỡ cái gì?
Dương châu mục vốn rất có năng lực, sau khi nhận được chỉ thị chi tiết, lập tức ra lệnh mua xưởng đóng tàu? trưng dụng những xưởng đóng tàu của người man di, sau đó cho binh lính của mình đóng quân ở đó, bọn họ cũng không gây ra bất lợi nào.
Những nô lệ đó chỉ cần cho họ miếng cơm thì sẽ vui vẻ làm việc.
Dương châu mục lại phái người đi tìm cao su ở rừng mưa nhiệt đới, sau đó xúc tiến việc trồng trọt ở đó, quan phủ Vân Châu sẽ tiến hành thu mua.
Với sự xuất hiện của các tỉnh hoa kỹ thuật từ các bộ phận khác nhau ở Thục địa, các xưởng khác nhau đã mọc lên ở Vân Châu như nấm sau mưa.
Triệu Hi và những người khác chưa bao giờ cho rằng có người nào là man di, không khai hóa, nhu cầu cơ bản nhất của con người là có đủ cơm ăn, dù là dân chúng ở đâu cũng vậy.
Những bộ tộc đó cũng bị tấn công tới sợ hãi, không thể làm gì, bị đánh cũng không thể đánh lại, thấy các nhà xưởng tuyển công nhân có trả lương và cung cấp lương thực thì vội vã chạy đến ứng tuyển.
Nếu đánh không lại thì gia nhập vậy.
[Truyện được đăng tải duy nhất tại monkeydtruyen.com - https://monkeydtruyen.com./gia-dinh-cung-biet-thu-xuyen-thoi-gian/168.html.]
Dương châu mục dạo này rất thích dùng điện thoại di động gọi cho Triệu Hi báo cáo tình hình hằng ngày ở Vân Châu, có cái gì không hiểu cũng có thể gọi điện cho các tiên nhân như Triệu Chí Mẫn để hỏi thăm kinh nghiệm trồng trọt và y học.
Điện thoại dành cho người lớn tuổi này cực kỳ hao pin, chỉ có thể dùng được ba bốn ngày đã là lâu rồi, nếu muốn sạc pin thì phải ngồi bên cạnh nhìn chằm chằm, để gã sai vặt ngồi quay máy phát điện bằng tay cho hắn.
Triệu Hi vô cùng khó chịu, cuối cùng sau khi Dương châu mục báo cáo về xưởng đóng tàu Vân Châu đang hoạt động rầm rộ, làm việc thâu đêm với ngọn đèn dầu từ Thục địa, Triệu Hi lấy lý do mỗi lần gọi điện đều sẽ tiêu hao tiên lực của bọn họ, dặn Dương Tử Minh nếu không có chuyện gì xảy ra thì mỗi ngày đừng gọi điện nhiều lần như vậy nữa.
Dương châu mục có hơi không vui với việc này, nhưng nghĩ tới việc tiêu hao tiên lực của tiên nhân nhịn xuống, nhưng cũng hình thành thói quen cứ ba ngày phải gọi một cú điện thoại.
Dương Tử Minh cảm thấy bản thân giống như là sống lại, 15 năm ở Vân Châu gian khổ như vậy, hắn chưa bao giờ có cơ hội thi triển tài năng, các bộ tộc lần lượt chạy trốn, mặc dù hiện tại bọn họ vô cùng bận rộn, nhưng trái tim đã c.h.ế.t từ lâu của hắn đang dần dần sống lại, Vân Châu cuối cùng đã trở thành một sân khấu để hắn thể hiện tài năng và hoài bão của mình.
Dương châu mục hiểu rõ hơn ai hết Vân Châu chính là hậu phương của tiên nhân Thục địa, một khi hậu phương hỗn loạn, những tiên nhân này khó có thể phát triển nó, cho nên hắn từ bỏ thói lười biếng trước đây, mỗi ngày trở nên cần cù.
Việc trấn áp thổ phỉ ở Vân Châu cũng xem như khá thuận lợi, Vương Báo mang theo một nhóm tướng sĩ đóng quân trông coi, còn Trương Thọ thì dẫn một nhóm người trở về quận Đào Nguyên sau khi xa cách nửa năm.
Quận Đào Viên rất coi trọng việc này, Triệu Húc đích thân nghênh đón họ, nhìn những tướng sĩ lưng thẳng tắp, tinh thần hăng hái mười phần kia, hắn có chút tự hào, Trương Thọ và một số tham quân cưỡi ngựa đi ở phía trước.
Trương Thọ vừa thấy Triệu Húc, Triệu Hi, Tiêu Thính Vân tự mình nghênh đón, hắn đột nhiên đỏ mắt, lập tức xuống ngựa bái kiến.
Triệu Húc tiến lên vỗ vỗ bả vai Trương Thọ, giọng điệu tự hào nói: "Giỏi, làm tốt lắm, ta rất kiêu ngạo vì có một binh lính như ngươi." So với nhận quân công thì lời khen ngợi như vậy còn làm cho Trương Thọ kích động hơn.
Triệu Hi nghiêng đầu nhìn chằm chằm một vị tướng đang đi xuống, trong mắt có chút mơ hồ, sao nàng lại có cảm giác...
Triệu Húc nhìn theo ánh mắt của Triệu Hi, nhìn thấy khuôn mặt màu lúa mì của người đó rất quen thuộc.
Hắn không thể nhớ ra: "Báo tên đi."
Người nọ ra khỏi hàng cất cao giọng nói: "Báo cáo, Hà Ánh Nguyệt!"
Cái tên này nghe qua giống như tên con gái, Triệu Hi cảm thấy ánh mắt của mình rất tốt, cuối cùng cũng nhận ra.
Triệu Húc suy nghĩ một lúc, cuối cùng nhận ra: "Ồ, thì ra là ngươi, Hạ Ánh Nguyệt, là trưởng nữ của Hà châu mục.
Ta còn tưởng rằng ngươi đã c.h.ế.t trên chiến trường rồi." Là người trước đó học theo Hoa Mộc Lan nữ cải nam trang vào quân doanh.
Hà Ánh Nguyệt ưỡn ngực: "Bẩm trưởng quan, đúng vậy!"
Triệu Húc cảm thấy thú vị, trong mắt hắn việc nữ nhân tham gia quân ngũ cũng không có gì ngạc nhiên, cổ đại vốn cũng có nữ tử cương liệt có thể làm nữ binh, nhưng nàng có thể cưỡi ngựa trở về, chắc chắn đã được thăng chức bởi vì có quân công mạnh mẽ.
Điều này làm cho Triệu Húc nhìn nàng với cặp mắt khác xưa, hắn cười nói: "Được, ta sẽ nhớ kỹ ngươi, ngươi giỏi thủy chiến sao?"
Ánh mắt Hạ Anh Nguyệt lấp lánh, nàng lập tức trả lời: "Thưa trưởng quan, am hiểu.
Ta sinh ra ở quận Ba Thủy, từ nhỏ quanh năm du hành trên sông, cũng học thuộc binh pháp thủy quân."
Triệu Húc cười gật đầu, cũng không truyền đạt nhiệm vụ gì.