Shopee Chạm để tắt
Lazada Chạm để tắt

Gia Đình Cùng Biệt Thự Xuyên Thời Gian - 17

Cập nhật lúc: 2025-01-07 10:18:35
Lượt xem: 111

Lúc này Triệu Chí Dân ho khan một tiếng, kéo dài giọng nói: "Nhưng chúng ta có một điều kiện."

Thôn trưởng đang kích động thì chợt căng thẳng, vội vàng nhìn chằm chằm Triệu Chí Dân - vị tiên nhân tuổi tác thoạt nhìn lớn nhất này.

Triệu Chí Dân ngẫm lại nói: "Gọi một ít thanh niên trai tráng trong thôn tới đây, giúp chúng ta khai khẩn vài mẫu đất hoang. Yên tâm, chúng ta sẽ trả thù lao."

Buổi chiều hai vợ chồng đi đo đất hoang xung quanh, dưới tình huống bây giờ còn chưa thể dùng máy đào đất trong ga ra, một nhà năm người khai khẩn đất hoang thật sự quá khó khăn, sợ là sẽ lỡ thời gian canh tác vụ xuân, cho nên liền cân nhắc mời người tới hỗ trợ.

Thôn trưởng không thể tin, chưa từng nghĩ tiên nhân lại yêu cầu đơn giản như vậy? Chuyện này thì có gì khó?

Năm trước do ôn dịch mà triều Thiên Khải đã c.h.ế.t không ít người, cho nên triều đình khai ân cho phép khai hoang, chỉ cần đến lúc đó lên bẩm báo quan phủ đo đạc đăng ký là được.

Thôn trưởng kích động đến cổ đỏ bừng, không ngừng xua tay nói: "Tiên nhân ban thù lao sao? Tiên nhân nguyện dùng thanh niên của thôn ta là may mắn của bọn ta, ai dám đòi thù lao?"

Hán tử nhà nông cái gì không có, chứ một thân sức khoẻ lúc nào cũng đầy.

Lại nói nếu có cái cày kia, canh tác vụ xuân sẽ nhanh hơn nhiều, thôn dân cũng có nhiều thời gian tới hỗ trợ hơn.

Người Triệu gia lắc đầu, mời người tới làm công nào có chuyện không trả tiền? Bọn họ cũng không phải địa chủ phong kiến, ức h.i.ế.p những nông dân cổ đại chất phác.

Thôn trưởng thấy thế, cũng nhịn không được xúc động.

Thật sự là thần tiên tốt, những vị đại lão gia trước kia thường là có chút địa vị, ai mà không vênh mặt hất hàm sai khiến bọn họ? Ai có thể tốt bụng như các tiên nhân?

Trần tú tài bên cạnh nhẹ nhàng lắc đầu, ở dưới bàn ăn nhẹ nhàng kéo tay áo thôn trưởng, thấp giọng nói: "Thôn trưởng, đừng khóc, bình tĩnh một chút."

Nhìn xem thôn trưởng kích động thành bộ dáng gì? Hiện tại vừa khóc vừa cười, điều này ở trước mặt tiên nhân chính là không có chừng mực.

Vấn là Trần tú tài giữ bình tĩnh tốt.

Triệu Chí Dân thấy thôn trưởng rơi lệ, cũng biết cuộc sống của nông dân cổ đại rất thê thảm, đưa tay lấy ra hai tờ khăn giấy: "Đây, cầm lấy. Lau đi."

Tờ giấy này nhất thời hấp dẫn sự chú ý của Trần tú tài, hắn lập tức nhìn qua.

Tờ giấy kia vuông vắn, tương đối trắng, hai bên còn có hoa văn xinh đẹp, chỉ là so với bản vẽ cái cày của Lý A Quý thì có chút mềm mại hơn.

Trần tú tài nôn nóng, vội hỏi: "Xin hỏi tiên nhân, đây chính là giấy?"

Người Triệu gia gật đầu, giấy là một trong tứ đại phát minh của người cổ đại, điều này ai mà không biết?

Trần tú tài kích động đến cả người run rẩy, quả thật đúng như hắn phỏng đoán, thần vật này tên là giấy, có thể dùng để làm viết văn!

Giấy này cầm trong lòng bàn tay một chút trọng lượng cũng không có, mà thẻ trúc kia không chỉ nặng hơn mà còn rất dễ bẻ gãy.

Đây không phải thần vật thì là cái gì?

Triệu Hi nhất thời có suy đoán: "Chẳng lẽ... các ngươi bây giờ dùng thẻ tre để viết?" Rốt cuộc sự phát triển của triều Thiên Khải kém đến mức nào đây...

Trân tú tài gật đầu, dư quang thoáng nhìn thôn trưởng nhận lấy hai tờ giấy kia, lại thật sự muốn dùng để lau nước mắt nước mũi?

Trần tú tài đột nhiên hướng về phía thôn trưởng hét lớn một tiếng: "Không thể lau!"

Thôn trưởng lúc này nước mắt nước mũi vẫn đầy mặt, sợ tới mức ngu ngơ nhìn Trần tú tài kích động: "À?"

Trân tú tài cầm lấy hai tờ giấy kia, hai tay nâng lên, vô cùng đau đớn nói: "Đây là thân vật có thể viết chữ, vô cùng trân quý, sao có thể dùng để lau nước mắt nước mũi?"

[Truyện được đăng tải duy nhất tại monkeydtruyen.com - https://monkeydtruyen.com./gia-dinh-cung-biet-thu-xuyen-thoi-gian/17.html.]

Triệu Húc nhịn không được xen vào: "Cái đó... một ngày ta có thể dùng nửa hộp."

Trần tú tài kinh ngạc kêu lên: "Cái gì?"

Thôn trưởng mắt thấy Trần tú tài cả kinh thì gân xanh nhảy dựng, trong lòng đánh giá: Ngươi so với ta còn không bình tính hơn được không?

Thần vật quý như vậy lại bị lãng phí thế này sao? Trần tú tài câm trên tay hai tờ khăn giấy trắng tinh mà đau lòng khôn xiết.

Bình thường Trần Húc thật sự dùng rất nhiều khăn giấy.

Bởi hắn là người yêu vận động nhưng khổ nỗi lại hay đổ mồ hôi, nên hắn rất thích dùng khăn giấy để lau mồ hôi.

Sau khi xuyên qua đã bớt dùng đi rồi nhưng tóm lại vẫn khá hao phí.

Lượng khăn giấy trong biệt thự mặc dù không ít nhưng cũng không có quá nhiều, có những ngày dùng hết sạch.

Trong lòng Triệu Chí Dân âm thầm hạ quyết tâm bắt đầu từ tối nay sẽ bắt đầu tiết kiệm khăn giấy.

Nếu không cứ đà này khăn giấy sẽ sớm bị dùng sạch cho mà coi.

Triệu Hi âm thầm ghi lại hạng mục làm giấy ở trang đầu của cuốn nhật ký sinh tồn thời cổ đại, mỉm cười nhìn Trần tú tài đang tiếc hùi hụi đưa hai tờ khăn giấy kia cho thôn trưởng lau nước mắt nước mũi: "Nếu ngươi thích giấy như vậy thì lát nữa ta đưa ngươi giấy có thể dùng để ghi chép."

Triệu Hi vốn là một học bá thường xuyên được trường học khen thưởng.

Phần thưởng của trường chủ yếu là đồ dùng học tập như bút máy, vở ghi, compa, gôm tẩy, nhiều đến mức nàng dùng không hết.

Trùng hợp trong cặp nàng bây giờ cũng còn vài quyển vở mới tỉnh.

Đương nhiên nàng không phải phân phát từ thiện, trong lòng biết rõ nếu lần này tặng đồ thì chắc chắn sẽ có người biết xem hàng tìm tới cửa, bởi cái miệng của tên Trần tú tài này sẽ loan tin tới mấy con phố.

Trần tú tài nghe vậy thì vui mừng khôn xiết, hào phóng đưa luôn hai tờ giấy cho thôn trưởng lau nước mũi.

Sau khi thôn trưởng lau chùi sạch sẽ thì vo hai tờ giấy bẩn lại ném vào thùng rác cạnh bàn ăn trước ánh mắt đau lòng của Trần tú tài.

Thôn trưởng nghĩ ngợi hỏi: "Xin hỏi các vị muốn khai hoang bao nhiêu đất để lát nữa ta trở về triệu tập mấy thanh niên trai tráng?"

Triệu Chí Dân là người có quyền lớn nhất ở đây, hắn cười nói: "Tầm ba mẫu đất đi."

Thôn trưởng nghe mà sửng sốt, nhìn năm người Triệu gia rồi uyển chuyển nói: "Thưa tiên nhân, ba mẫu đất có hơi ít không? Ta e đến lúc đó lại không đủ lương thực để ăn mất."

Ruộng đất triều Thiên Khải được tính dựa trên số nam nhân trong nhà.

Nếu trong nhà có nhiều nam giới thì cũng có được trong tay ít nhất hai ba mươi mẫu ruộng.

Chỉ ba mẫu ruộng thì sống kiểu gì bây giờ? Hơn nữa một nhà tiên nhân còn thu nhận thêm tiểu tử Tiêu Thính Vân kia nữa.

Dù không biết hắn ở lâu dài hay chỉ ở tạm thì ít nhất cũng phải tiêu tốn chút lương thực chứ? Làm sao có thể cần ít đất như vậy?

Chẳng lẽ mấy vị này đều không phải người phàm nên ban ngày chỉ cần hít khí trời, ban đêm uống gió sương để sống, vốn không cần quá nhiều ngũ cốc hoa màu?

Triệu Chí Dân mỉm cười: "Ba mẫu đất là quá đủ rồi, thế là còn nhiều."

Thôn trưởng với Vương Đại Trụ mờ mịt liếc mắt nhìn nhau.

Bọn họ nghĩ kiểu gì cũng không ra, chút ít lương thực này thì đủ kiểu gì?

Triệu Chí Dân bẻ ngón tay tính toán: "Trừ một mẫu đất dùng để trồng lúa lai thì chỉ cần một mẫu để trồng khoai lang là có thể sản xuất ra 5000 cân mỗi mẫu, tức là khoảng 40 thạch." Nếu đặt ở một vùng nông thôn hiện đại thì sản lượng thậm chí còn cao hơn.

Loading...