Gia Đình Cùng Biệt Thự Xuyên Thời Gian - 171
Cập nhật lúc: 2025-02-18 14:53:32
Lượt xem: 10
Sự xuất hiện của Hà Ánh Nguyệt đã khiến không ít nữ anh tài của cả 2 châu nhìn thấy hy vọng, điều này đã dẫn tới số lượng nữ binh tới báo danh tăng gia, chỉ cần sức khỏe phù hợp với tiêu chuẩn, Triệu Húc đều sẽ tiếp nạp bọn họ vào quân doanh, thành lập một nhánh nữ binh.
Không thể không thừa nhận, ngoài một số trường hợp đặc biệt ra, đa phần, sức mạnh giữa nam và nữ quả thực có sự chênh lệch nhau, nhưng các nữ binh vốn tỉ mỉ, nữ binh có thể làm được rất xuất sắc rất nhiều việc đòi hỏi phải có sự tỉ mỉ ở trong quân doanh, khiến các tướng sĩ trong quân doanh phải nhìn các nàng bằng con mắt khác.
Hàng ngày, ngoài việc phải thao luyện ra, các thuỷ quân còn phải ngồi thuyền bắt cá ở trên sông nhằm thích ứng với sinh hoạt trên thuyền chiến, có một số người hơn nửa tháng vẫn kiên quyết không chịu lên thuyền.
Bộ phận ngư nghiệp đã cải tiến dụng cụ đánh bắt cá, mỗi khi chiến thuyền trở về đều có thể vớt không ít cá, khi về tới cảng sẽ đem bán, giá cả cũng do bộ phận ngư nghiệp Thục Châu quyết định, rất phù hợp với dân chúng, người dân tới mua hàng thật sự không ít.
Nếu có thể lái thuyền ra xa ngoài biển đánh cá, không biết có thể gia tăng bao nhiêu thức ăn cho dân chúng.
Sau khi thuỷ quân thao luyện xong, bọn họ thường gia nhập những chiếc thuyền đi tới đi lui trên sông bắt cá, tiên nhân nói không được bắt cá nhỏ, có thể để chúng tiếp tục phát triển.
Bọn họ cũng không bắt cá chung ở một nơi, dù sao con sông rộng lớn, họ có thể bắt cá ở bất cứ đâu, dù gì đi nữa Kinh Châu cũng hoàn toàn không thể quản được bọn họ.
Hiện giờ không ít thuỷ quân đã không còn bị say sóng như lúc mới đầu đi tàu nữa, bọn họ còn có thể đứng trên boong tàu hưởng thụ gió sông.
"Cứu mạng, cứu mạng..."
Thính lực của thông lĩnh thuỷ quân Bàng Vân Hổ rất thính, hắn hình như nghe thấy một loạt tiếng kêu cứu, hắn vẫy tay sau đó lấy một chiếc kính viễn vọng quân dụng trong tay tướng sĩ tới.
Hiện giờ, kính viễn vọng do trường y hợp tác chế tạo với xưởng thủy tỉnh không còn là đồ cấm nữa, nó được chia làm 2 loại là dân dụng và quân dụng, kính viễn vọng dân dụng chỉ cung cap cho truong hoc, con loai quan dung được chế tác tinh xảo hơn thì chỉ cung cấp cho quân doanh.
Bàng Vân Hổ nhìn xuyên qua kính viễn vọng, phía trên dòng nước sông cuồn cuộn vậy mà lại có một nam tử, gương mặt nam tử kia vô cùng tuyệt vọng, hắn ôm chặt hồ lô dưa khô trong ngực, dường như đã sắp mất hết sức lực.
Bàng Vân Hổ hạ lệnh thuyền chiến đi tới gần, hán tử kia thấy thuyền lớn tới gần, bản năng cầu sinh khiến hắn nhịn không được kêu cứu mạng, hồ lô dưa khô trong n.g.ự.c đã chống đỡ tới phút cuối cùng.
Ngay lúc hán tử kia đang tuyệt vọng, một thứ to lớn màu đen được ném từ trên thuyền lớn xuống, thứ đó rõ ràng có hình tròn, nhưng bên trong lại trống rỗng, nó còn có nổi trên mặt nước.
Có tướng sĩ đứng ở trên thuyền hồ to: "Mặc phao cứu sinh vào, mau lên."
Hán tử kia lập tức phản ứng lại đây, nhanh chóng mặc phao cứu sinh vào, khe hở ở chính giữa vào hay có thể chứa được 1 người, cho dù hắn có mất hết sức lực cũng không thể rơi xuống sống.
Hình như đây là một thứ tốt có thể cứu mạng.
Lúc nãy, khi một nửa hồ lô dưa khô không còn nữa, hán tử này chỉ cảm thấy tính mệnh của bản thân đã đi tới điểm cuối.
Có ai lại muốn mất mạng đâu chứ?
Hắn nghỉ ngơi một lát, một sợi dây thừng không thô không mảnh được ném từ phía trên xuống, hán tử hiểu ý lập tức buộc dây thừng lên trên người mình, mấy tướng sĩ ở bên trên hợp lực kéo hắn lên.
[Truyện được đăng tải duy nhất tại monkeydtruyen.com - https://monkeydtruyen.com./gia-dinh-cung-biet-thu-xuyen-thoi-gian/171.html.]
Khắp người Hán tử toàn là nước, hắn nằm trên boong tàu không ngừng thở dốc, cuối cùng hắn bò dậy quỳ gối khóc lóc trước mặt Bàng Vân Hổ, vừa khóc vừa nói: "Cảm tạ ân cứu mạng của đại nhân, tiểu nhân không có gì để báo đáp."
Mặc dù Bàng Vân Hổ xuất thân từ thế gia, nhưng hiện giờ gia tộc của hắn đã trở nên nghèo túng, hắn cũng phải chịu không ít cực
Lúc này, dường như thuyền của bọn họ đã tới Kinh Châu, ngư nghiệp ở Kinh Châu phát triển, có không ít người kiếm sống bằng việc đánh cá trên sông, bọn họ còn nộp một số tiền thuế lớn cho triều đình.
Hán tử kia lau nước ở trên mặt, hắn không nhịn được lắc đầu: "Bẩm đại nhân, tiểu nhân không phải ngư dân ở Kinh Châu, chỉ là người dân bình thường, tiểu nhân bị người Hung nô bức ép phải mang theo cả nhà chạy trốn suốt đêm, định đi qua Trường Giang, ai ngờ gió quá lớn nên thuyền bị lật, người nhà... người nhà của tiểu nhân đều đã rơi xuống nước."
Cũng chỉ có hắn trong lúc hoảng loạn đã nhặt được nửa cái hồ lô dưa khô đau khổ chống đỡ.
Sắc mặt Bàng Vân Hổ thay đổi: "Hung Nô?"
Hán tử kia ngạc nhiên: "Chẳng lẽ đại nhân vẫn chưa biết? Đám người Hung Nô đã có dự định tiến đánh phía nam từ lâu, huyện Kiến Giang, Kinh Châu chúng ta đã gặp tai họa, người dân đều sợ hãi chạy trốn."
Nghe nói sở trường của quân Hung Nô là ky binh, vì vậy rất nhiều người dân đều muốn đi qua vực thẳm tự nhiên của Trường Giang, cách một con sông hẳn là có thể tạm thời ngăn cản đám người Hung Nô đáng sợ đó nhỉ?
Sắc mặt Bàng Vân Hổ thay đổi, mọi người đều biết dã tâm của người Hung Nô, bọn họ đã chiếm hơn một nửa giang sơn của triều Thiên Khải, khiến lão hoàng đế sợ tới mức phải dời xuống Giang Nam, sao có thể không diệt toàn bộ triều Thiên Khải chỉ trong một lân?
Kinh Châu là đầu mối giao thông then chốt từ bắc tới nam, cho dù là vận chuyển đường bộ hay vận tải đường thuỷ đều vô cùng phát triển, trước giờ, nơi này vẫn luôn là khu vực giao tranh của binh lính, nghe nói tổ tiên khai quốc của triều Thiên Khải cũng làm giàu ngay tại mảnh đất này.
Khó trách Hung Nô lại tiến đánh nơi này.
Bàng Vân Hổ suy nghĩ một lát rồi lập tức hạ lệnh xuống: "Lập tức tìm kiếm những người bị rơi xuống nước, nếu có người dân muốn qua sông hãy tiến hành hỗ trợ, nhưng phải ghi nhớ không được cứng đối cứng với quân Hung Nô ở bên kia bờ."
Hiện tại không cần đánh cá nữa, cá không quan trọng bằng mạng người.
Hán tử được cứu kia ngạc nhiên nhìn Bàng Vân Hổ, có quan quân nào lại quan tâm tới sự sống c.h.ế.t của dân chúng chứ? Hắn cho rằng là do hắn may mắn, kết quả bọn họ thật sự định đi cứu những người dân khác?
Chiến thuyền nhanh chóng tăng tốc di chuyển trên sông, nhìn thấy có người rơi xuống được hay người dân đang chèo thuyền nhỏ, bọn họ đều ném phao cứu sinh xuống, sau đó vớt người lên, lại cứu được một nhóm người.
Không bao lâu sau, trên chiến thuyền đã đầy người dân được cứu lên, bọn họ ôm nhau khóc thút thít.
Có người đã không có cha mẹ, có người mất đi thê tử, còn có người không còn hài tử, giống như một thảm kịch nhân gian.
Bàng Vân Hổ cầm kính viễn vọng nhìn những kỵ binh trên bờ ở ngoài xa, sắc mặt lạnh lùng nói: "Quay về."
Những tướng sĩ thủ hạ bị tiếng khóc của người dân kích thích, mọi người chỉ hận không thể lập tức rời thuyền đánh với bọn chúng một trận.
Những tướng sĩ này đã từng đánh thắng không ít trận, nên không hề để quân Hung Nô bị dân chúng hình dung là yêu ma ở trong mắt.