Gia Đình Cùng Biệt Thự Xuyên Thời Gian - 176
Cập nhật lúc: 2025-02-19 08:43:56
Lượt xem: 7
Các tiên nhân đối với ăn uống từ trước đến nay đều hào phóng, các loại gia vị, đầu muối chưa bao giờ bỏ keo kiệt.
Triệu Hi nói: "Không ít hương liệu được thu thập từ phía Vân Châu, về sau sẽ có thêm nhiều loại gia vị cho mọi người, còn có thể làm món kho." Như là quế, đại hồi các loại.
Người phụ trách kinh ngạc cảm thán không thôi, tác dụng lớn nhất của hương liệu ở triều Thiên Khải chính là làm huân hương, làm túi thơm, rất ít dùng để ăn, cũng không ai xa Xi như vậy.
Chỉ mới nếm thử hương vị, Tiểu Viên cảm thấy nếu Vân Châu mở thêm mấy nhà máy hương liệu, chắc chắn sẽ kiếm được rất nhiều.
Mùi vị, cực kì thơm luôn.
Bữa tiệc gia đình này tuy có biến cố nhỏ, nhưng cũng coi như an ổn trôi qua.
Triều đình khen thưởng đưa từ Giang Nam tới cũng mất chút thời gian, cũng không cần gấp gáp 800 dặm như lần trước, sai dịch đưa tin ngày đêm không ngừng chạy c.h.ế.t mấy con ngựa.
Triệu Hi giống như không có việc gì, ngày hôm sau đi hội quán Chiêu Hiền mở họp như thường lệ, thương thảo đề thi chung lần này.
Hiện giờ toàn bộ Thục Châu đều đã quen với chế độ thi cử, vô luận là thi chung hay là thi từng lớp, hoặc là thi cuối kỳ, dù sao cái gì cũng phải thi.
Có một số xưởng cũng học theo, khi tuyển dụng công nhân cao cấp cũng sẽ mở cuộc thi, thành tích được công bố trước cửa công xưởng, dựa theo thành tích nói chuyện khiến không ít người phải chịu phục.
Chuyến đi này, Triệu Hi thương thảo chính là chế độ khảo hạch quan lại, mọi người tiếp thu ý kiến quần chúng.
Toàn Thục Châu có không ít dân chúng vẫn cảm thấy chỉ cần làm quan, đó chính là đứng trên mọi người, là đại nhân vật mà dân chúng không thể trêu chọc.
Cứ như vậy sẽ xảy ra loạn, cần đề ra tiêu chuẩn khảo hạch cho quan viên.
Triệu Hi định bảo mỗi người viết một bản chỉ tiết rồi trình lên vào ngày mai, Đào Tư Lễ vẫn chưa đi, tựa hồ hắn có chút hứng thú với chế độ công vụ viên mà nàng đưa ra.
Tiếng gõ cửa vang lên, hai người trong phòng họp quay đầu nhìn đến người ở ngoài cửa người mới như vừa tỉnh mộng.
Tiêu Thính Vân đứng ở ngoài cửa nhìn bọn họ, Đào Tư Lễ chắp tay nói: "Thì ra chủ công có lịch hẹn, là ta đường đột, tối nay ta viết xong chỉ tiết, ngày mai sẽ cùng ngài trao đổi chi tiết hơn."
Đào Tư Lễ nhìn sắc trời bên ngoài, đúng là thời gian nghỉ ngơi.
Kỳ thật bọn họ không có khái niệm "tăng ca", càng cho rằng nếu cấp trên có lệnh, thức đêm làm việc là điều bình thường.
Nhưng tiên nhân bọn họ tựa hồ có chút để ý với thời gian, điều này dẫn đến bọn họ cũng hình thành thói quen đúng giờ tan tầm, tăng ca được trả lương gấp đôi.
Thấy Đào Tư Lễ đi rồi, Tiêu Thính Vân mặc một bộ trang phục màu đen mạnh mẽ đi tới, Triệu Hi có chút kinh ngạc hỏi: "Hôm nay ngươi nghỉ phép?"
Hôm nào Tiêu Thính Vân nghỉ phép thì sẽ thường đến đón nàng.
Mới đầu nàng còn cảm thấy có chút không quen, về sau thì ước gì hắn ngày ngày nghỉ phép.
Chỉ cần hắn tới đón sẽ không cần lo lắng sẽ ở trên đường "ngẫu nhiên gặp được" công tử thế gia, tay thường cầm quạt xếp, tự nhận là phong độ nhẹ nhàng ngâm thơ với nàng, hoặc là sẽ thu được một ít thư tình.
"Ừ"" Tiêu Thính Vân gật đầu, dừng một chút,Vậy Đào tiên sinh kia đã thành hôn chưa?"
Triệu Hi ngơ ngác: "Ngươi hỏi cái này làm gì? Hình như hắn... đính hôn rồi."
Con của đám người Lý Hiếu Tri, Trần Hành đều đã có thể mua nước tương, Đào Tư Lễ bởi vì vẫn luôn làm nông, trong nhà cũng không có trưởng bối thu xếp cho hắn, xem như là một thanh niên lớn tuổi chưa lập gia đình, nhưng hiện nay được trọng dụng, xem mắt cùng một vị nữ quan rồi đính hôn, bọn họ còn từng dự tiệc rượu.
[Truyện được đăng tải duy nhất tại monkeydtruyen.com - https://monkeydtruyen.com./gia-dinh-cung-biet-thu-xuyen-thoi-gian/176.html.]
Tiêu Thính Vân: "Vậy là tốt rồi."
Triệu Hi: "???" Tốt cái gì mà tốt.
Triệu Hi đi ra cửa trước hắn, Tiêu Thính Vân đi theo phía sau bảo thủ vệ ở cửa đang bật cười khi xem náo nhiệt nhớ khóa kỹ cửa, lúc này mới theo nàng xuống lầu.
Triệu Hi tỉnh mắt nhìn chỗ chuồng ngựa buộc hai con ngựa, trong đó có một con hắc mã khit mũi, nhìn rất tinh thần, nàng nhìn một cái biết đây là con ngựa Tiêu Thính Vân thích nhất, bên cạnh còn có một con ngựa màu nâu đỏ, tính tình ôn hòa hơn rất nhiều.
Triệu Hi chần chờ: "Ngươi đây là..."
Tiêu Thính Vân đến chuồng ngựa dắt hai con ngựa ra, nói với nàng: "Hôm nay còn sớm, lúc trước không phải ngươi nói muốn học cưỡi ngựa sao?"
Trong lòng Triệu Hi bồn chồn, lúc trước nàng vẫn luôn muốn học cưỡi ngựa, nhưng từ khi nhìn thấy tân ky binh trong quân doanh từ trên lưng ngựa ngã xuống gãy chân, cho nên bây giờ dù ra sao cũng không muốn học cưỡi ngựa nữa.
Những ngày đến quán Chiêu Hiền deu là đi xe ngựa đến, nếu không chính là đi xe hơi nhà mình, nếu không được nữa thì đạp xe đạp.
Triệu Hi đứng bên cạnh con ngựa nâu đỏ, đưa tay sờ sờ đầu con ngựa, ngựa nhỏ chỉ khẽ vẫy đuôi vô cùng ôn hòa.
Trong lòng Triệu Hi biết rõ, bây giờ đường xá ở Thục Châu thông suốt, nhưng thiên hạ này lại rất lớn, xây đường cho cả nước lại không biết mất bao nhiêu năm mới hoàn thành, có nhiều thêm một kỹ năng cùng là chuyện tốt, đặc biệt ở cổ đại này việc biết cưỡi ngựa là chuyện vô cùng tốt.
Nữ thư ký Đàm Thục Lan nhìn lịch trình đứng kế bên, vội nói: "Tiêu công tử có điều không biết, hành trình hôm nay có thay đổi, đợi lát nữa chủ công còn cần đi xưởng xe đạp quan sát."
Ngày thường chỉ cần Triệu Hi có việc bận, Tiêu công tử chưa bao giờ đến quấy rầy.
Có lẽ là do lịch trình hôm nay thay đổi đột xuất, Tiêu công tử không biết nên mới đến.
"Thì ra là thế." Tiêu Thính Vân nghe vậy hơi kinh ngạc, đành phải nhìn về phía Triệu Hi hỏi: "Ngươi muốn ngồi xe hay là cưỡi ngựa đi với ta?
Triệu Hi do dự một lát, lại nghĩ đến tạo phản nàng cũng dám, cưỡi ngựa tính là gì.
"Chúng ta cưỡi ngựa đi." Triệu Hi gật gật đầu, lại nhìn về phía thư ký cùng hộ vệ của mình,"Thục Lan ngươi cùng đám người Lư ca ngồi xe đến đi."
Tiêu Thính Vân dắt ngựa ra con đường rộng rãi bên ngoài, Triệu Hi thấy hắn đứng bên cạnh ngựa nâu đỏ vươn tay về phía nàng, Triệu Hi vội vàng cầm tay hắn, giam bàn đạp leo lên.
May mắn hiện tại ky binh Thục Châu đều có các loại bàn đạp lên yên ngựa, bằng không đánh c.h.ế.t nàng cũng không dám học cưỡi ngựa.
Triệu Hi thấy hắn xoay người, gọi hắn lại: "Ngươi không lên sao?"
Tiêu Thính Vân hơi ngẩng đầu kinh ngạc nhìn nàng: "Cùng cưỡi?"
Triệu Hi cũng không biết bản thân nàng có nói sai gì không, trước kia nàng xem phim truyền hình không phải đều diễn như vậy sao? Nam nhân và nữ nhân cùng nhau cưỡi.
Nàng bị sự kinh ngạc chợt lóe trên mặt Tiêu Thính Vân làm cho đỏ bừng mặt, lan tràn tới vành tai, nàng thấy hắn đi về phía nàng, túm chặt dây cương lớn tiếng nói: "'Không phải, ta không phải ý này.
Ngươi... Vậy ngươi mới vừa rồi có ý gì?"
Tiêu Thính Vân dừng bước: "Ta dắt ngựa."
Triệu Hi vội nói: "Vậy phiền ngươi dắt ngựa giúp ta." Triệu Hi cảm thấy hơi mất mặt, có chút xấu hổ.
Tiêu Thính Vân im lặng một lát, thấy nàng ở trên ngựa không được tự nhiên cũng không nhìn hắn nữa, đột nhiên có chút hối hận vừa rồi tại sao hắn lại sinh nghi hoặc, nàng nói như thế nào làm như thế đó là được.