Gia Đình Cùng Biệt Thự Xuyên Thời Gian - 177
Cập nhật lúc: 2025-02-19 08:46:58
Lượt xem: 9
Tiêu Thính Vân tiến lên giữ chặt dây cương của con ngựa, con ngựa lập tức đi theo, móng sắt đóng dưới chân ngựa giẫm lên mặt đất có tiết tấu.
Trước khi Tiêu Thính Vân mất trí nhớ chắc hẳn là một người cưỡi ngựa giỏi, cách giảng giải của hắn rất dễ hiểu.
Triệu Hi cũng không còn khẩn trương như lúc này túm lấy dây cương nhìn hắn hỏi: "Vậy ngươi cảm thấy cưỡi ngựa tốt hay là đạp xe tốt?"
Tiêu Thính Vân không chút do dự đáp: "Đạp xe."
Triệu Hi có chút kinh ngạc, tuy rằng xe đạp là một trong những phát minh vĩ đại nhất của nhân loại sau khi từ bỏ ngựa, nhưng nàng cho rằng Tiêu Thính Vân nhất định sẽ nói cưỡi ngựa, bởi vì tốc độ cưỡi ngựa cao nhất có thể đạt tới 60 km/giờ.
Triệu Hi hứng thú hỏi: "Vì sao?"
Tiêu Thính Vân ngước mắt nhìn nàng một cái, cười nhẹ nhưng không đáp.
Đi trong chốc lát, Tiêu Thính Vân hỏi: "Hay là cưỡi ngựa chạy thử xem?"
Thấy Triệu Hi gật gật đầu, Tiêu Thính Vân xoay người lên hắc mã của hắn, thúc giục hắc mã dưới thân chạy chậm, kéo theo ngựa của Triệu Hi.
Bởi vì cách hắn rất gần, mặc dù có chút khẩn trương nhưng cũng không sợ hãi như lúc đầu.
Triệu Hi nghiêng đầu nhìn sườn mặt của hắn, ngũ quan tuấn mỹ gãi đúng chỗ ngứa, hoặc là bởi vì nhập ngũ làm cho nàng có chút an tâm.
Giống như phát hiện nàng đang nhìn hắn, Tiêu Thính Vân quay đầu nhìn lại, Triệu Hi lập tức quay đầu nhìn thẳng phía trước.
Hội quán Chiêu Hiền cách xưởng xe đạp cũng không xa, không mất bao lâu là đã nhìn thấy xe ngựa của bọn họ ngừng ở trước cửa, Đàm Thục Lan và hộ vệ đến trước đang đứng nhìn bọn họ.
Triệu Hi học phim truyền hình nắm chặt dây cương kêu một tiếng "Ha"'", đỡ tay Tiêu Thính Vân cẩn thận bước xuống ngựa.
Triệu Hi và Tiêu Thính Vân cùng nhau đi vào, nhớ lại lúc nãy nói: "Vẫn là... rất đơn giản, chỉ cần ngựa không nổi điên chạy loạn."
Tiêu Thính Vân nói: "Ta cố ý chọn ngựa có tính cách dịu ngoan."
"Hi Hi tiên nhân, Tiêu tướng quân, các ngươi đến rồi?" Xưởng trưởng xưởng xe đạp sớm đã đợi bọn họ từ nửa canh giờ trước, thấy bọn họ tiến vào lập tức nghênh đón, thập phần nhiệt tình.
Triệu Hi cười hỏi: "Thế nào rồi?"
Xưởng xe đạp và xưởng gõ, xưởng cao su ở Vân Châu đều hợp tác với nhau, xe đạp mà họ nghiên cứu chế tạo không phải làm bằng sắt, mà là làm bằng gỗ, mô phỏng xe đạp ở chốn bồng lai tiên cảnh.
Lốp xe làm bằng cao su vốn được làm kiểu rắn chắc, nhưng sau khi tham khảo sách thân của tiên cảnh, thì thử kiểu bơm hơi.
Xưởng trưởng vui vẻ ra mặt: "Tốt, sao không tốt cho được! Không ít thế gia địa chủ của Thục Châu, Vân Châu đều da đặt đơn trước rồi!"
Toàn Thục Châu ai mà không biết xe đạp, đây đã từng là tọa kỵ của tiên nhân? Không cần đến động vật, là thứ mà ai cũng muốn có.
Nhưng để xe đạp toàn làm bằng gỗ, Triệu Hi cảm thấy quá mức cồng kềnh không dễ chạy, còn không bằng xe ngựa.
Nhưng từ khi nhiều kỹ thuật được phát triển, xe đạp không chỉ làm bằng gỗ, trên xe có chút vật liệu làm bằng sắt thép!
Nhà máy lốp xe cao su ở Vân Châu hợp tác cùng tạo ra với Thục Châu, không ít kẻ có tiền đặt trước đơn hàng.
Xe đạp hiện nay được xem là đồ chơi mới với mọi người, còn có danh tiếng là tọa kỵ của tiên nhân này, thoáng chốc chưa kịp phổ cập toàn diện cho mọi người, cho nên bây giờ giá thành của một chiếc xe đạp cực kì cao, cũng chỉ có kẻ có tiền mới đặt mua.
Một chiếc xe đạp thành phẩm được đưa ra, Triệu Hi tò mò quan sát, xưởng trưởng ở một bên thao thao bất tuyệt giải thích cơ chế.
Bởi vì tham khảo bản vẽ xe đạp của hiện đại, cho nên chiếc xe đạp được làm ra này đại khái không khác gì xe đạp trong trí nhớ của nàng.
[Truyện được đăng tải duy nhất tại monkeydtruyen.com - https://monkeydtruyen.com./gia-dinh-cung-biet-thu-xuyen-thoi-gian/177.html.]
Xưởng trưởng xoa xoa tay: "Tiên nhân có thể thử xem."
Tiêu Thính Vân: "Để ta."
Tiêu Thính Vân lên chiếc xe đạp thành phẩm kia, đạp bàn đạp bằng gỗ, hai bánh xe đạp đồng thời chuyển động, tốc độ không nhanh bằng xe đạp của bọn họ, nhưng nhìn hình như cũng không tệ lắm.
Xưởng trưởng vô cùng kích động,Bên ta còn đang tiếp tục nghiên cứu chế tạo, tranh thủ sau này đổi khung xe từ gỗ thành sắt.
Cũng chuẩn bị mở rộng ghế sau một chút, để có thể chở thêm hai người."
Triệu Hi: "..." Ngươi muốn quá tải sao?
Trong lòng Triệu Hi đang vô tình phản bác xưởng trưởng, ánh mắt lại chỉ nhìn mỗi thân ảnh cao to kia, trong đầu như có thứ gì chợt lóe qua rồi biến mất, bỗng nhiên nàng giống như hiểu cái gì đó, vành tai lại trở nên đỏ bừng.
Thấy hắn dừng lại bước xuống xe đạp, trên trán có một lớp mồ hôi mỏng, Triệu Hi chần chừ một lát, hỏi: "Ngươi cảm thấy... cưỡi ngựa tốt hay đạp xe đạp tốt?"
Tiêu Thính Vân đáp: "Xe đạp tốt."
Triệu Hi bỗng nhiên nhớ tới trước kia còn đang ở thành mới, Tiêu Thính Vân cũng thường đạp xe chở nàng đi tìm Lý Hiếu Tri, khi đó nàng luôn ngồi sau túm chặt áo bên hông hắn, sau đó mỗi người đều bận rộn, nàng mê ngồi xe ngựa hoặc ô tô.
Thì ra đây mới là ý của hắn.
Trong lòng Triệu Hi có một luồng nhiệt chảy qua, bất giác rối loạn.
Nàng đón nhận ánh mắt nhu hòa của Tiêu Thính Vân, cười gật đầu thật mạnh: "Ừm!"
Nàng cũng cảm thấy xe đạp rất tốt.
Xưởng trưởng không biết có thâm ý gì, được Tiêu tướng quân khen ngợi có chút cao hứng, Triệu Hi thị sát, chỉ ra một số vấn đề chuẩn bị rời đi thì còn tuyên bố muốn tặng mấy chiếc xe đạp đầu tiên được nghiên cứu ra cho tiên nhân.
Mấy người Đàm Thục Lan nhìn đến bối rối, có chút khó xử.
"Hi Hi tiên nhân, ngài định đạp xe đạp về nhà sao?" Đàm Thục Lan hỏi, bọn họ cũng chỉ mới thấy qua xe đạp thôi, chưa từng ngồi lên đạp nên trong lòng có chút sợ hãi, cái này chỉ có hai cái bánh xe thì làm sao để không ngã đây?
Triệu Hi cười: "'Không, ta cưỡi ngựa trở về."
Xưởng trưởng đang định sắp xếp người đưa mấy chiếc xe đạp đến tiên cảnh, bỗng nhiên nhìn thấy Triệu Hi đi tới trước ngựa, Ta..."
Ánh mắt Triệu Hi dịu dàng, sau một hồi im lặng, vươn bàn tay ướt đẫm mồ hôi về phía Tiêu Thính Vân.
Tiêu Thính Vân nắm chặt dây cương, ánh mắt thâm sâu, bất giác hít sâu một hơi, cánh tay mạnh mẽ của hắn nhẹ nhàng kéo nàng lên ngựa, trong n.g.ự.c xuất hiện một cổ hương bồ kết nhàn nhạt.
Tiêu Thính Vân hơi kẹp bụng ngựa, nhẹ nhàng ôm lấy vòng eo nhỏ nhắn của nàng để không ngã xuống, hắc mã dưới thân vung chân đi về phía biệt thự thành mới.
Thư ký và hộ vệ cứ nhìn theo như vậy, ngựa nâu đỏ gấp gáp đi qua đi lại, cuối cùng hộ vệ túm lấy dây cương: "Đừng gấp, lát nữa sẽ dẫn ngươi trở về."
Hộ vệ còn rất cao hứng, nói với Đàm Thục Lan : "Đàm thư ký, cuối cùng chúng ta cũng không cần phải đề phòng những quý công tử "'ngẫu nhiên gặp mặt ngâm thơ kia, nhờ chúng ta đưa thư dùm."
Đàm Thục Lan cũng cười gật đầu, xui xẻo nhất là bọn họ, những quý công tử kia thường xuyên nhét tiền, hy vọng bọn họ hỗ trợ ngẫu nhiên gặp"' hoặc là đưa thư, tiên nhân lại kiêng kỵ hối lộ, khiến cho bọn họ khó có thể từ chối, mỗi khi gặp được là phải tìm lý do bỏ chạy.
Dù sao, bọn họ vui là được, người khác buồn quan tâm làm chỉ.
Đoạn đường trở về này, có rất nhiều người nhìn thấy.
Triều Thiên Khải này mặc dù không có Trình Chu Lý Học, nhưng cưỡi ngựa cùng vẫn quá mức thân mật.