Shopee Chạm để tắt
Lazada Chạm để tắt

Gia Đình Cùng Biệt Thự Xuyên Thời Gian - 182

Cập nhật lúc: 2025-02-19 08:50:36
Lượt xem: 10

Hôm nay nàng làm xong việc rời khỏi văn phòng, tới chuông ngựa thì thấy Tiêu Thính Vân đang cầm bàn chải chải lông cho ngựa, Truy Phong có vẻ rất vui vẻ.

Triệu Hi tiến lên hỏi: "Vì sao ngươi lại tới đón ta?"

Tiêu Thính Vân buông bàn chải, đi rửa tay, nhẹ nhàng bâng quơ nói: "Hiện giờ quân doanh đã đề bạt rất nhiều tướng lĩnh, ta và Triệu Húc không cần ngày nào cũng trông coi, ta rảnh rỗi thì tới đón ngươi thôi.

"Đi thôi."

Hắn nói rồi dắt ngựa ra khỏi chuồng.

Lý do này nghe thật hợp lý, người bình thường đều sẽ không nghi ngờ gì, nhưng Triệu Hi biết Tiêu Thính Vân và nhị ca nàng đều là loại người ngồi không yên, cho dù có rảnh cũng sẽ đi dạo lòng vòng trong quân doanh.

Triệu Hi nhìn chằm chằm Tiêu Thính Vân, đột nhiên hỏi: "Ngươi xin nghỉ để rời khỏi quân doanh phải không?"

Thấy Tiêu Thính Vân ngầm thừa nhận, Triệu Hi nghĩ nghĩ lại hỏi: "Ngươi đang tị hiềm đúng không?"

Tiêu Thính Vân hơi nhíu mày, không trả lời.

Triệu Hi hơi tức giận, nhìn quanh thấy chuồng ngựa không có ai khác, mới mở miệng nói: "Có phải ngươi cảm thấy người nhà ta đều biết ngươi là Thụy vương của triều Thiên Khải, sợ chúng ta nghỉ ngờ ngươi nên ngươi mới chủ động rời khỏi quân doanh để tránh hiềm nghi không?"

Người nắm quyền cao nhất trong quân doanh vốn dĩ chính là Triệu Húc, ở quân doanh Tiêu Thính Vân đúng là có quân quyền, nhưng mà vẫn không bằng Triệu Húc.

Lần nào xuất binh, toàn quân nói cho cùng đều là do Triệu Húc lãnh đạo.

Triệu Hi hỏi ngược lại: "Vậy ngươi có bất mãn gì với chúng ta không? Ngươi cũng biết Triệu gia chúng ta đang làm phản triều đình Thiên Khải."

Hai người trèo lên ngựa, nắm dây cương chạy về phía đường xi măng bên ngoài, gió quất vào mặt hơi lạnh.

Tiêu Thính Vân trâm ngâm, đáp: "Cuộc sống của người dân gian nan, mấy năm gần đây ta đã thấy hết cái khổ của bách tính, ăn không đủ no, đổi con cho nhau ăn, mà chính ta cũng đã nếm qua cái khổ này."

Những ngày tháng hắn ở Đào Hoa thôn cũng là khổ, dù đã cố gắng làm việc, một ngày may lắm cũng chỉ được một bữa cơm.

Tiêu Thính Vân nhếch môi cười: "Ngươi nên biết, Thụy vương vốn cũng không có cơ hội lên ngôi."

Tam hoàng tử nhìn chằm chằm ngôi vị hoàng đế, lại có hoàng hậu nương làm người ủng hộ.

Mà hắn cũng có nghe Lương gia nói, Thụy vương vốn là không được tiên hoàng thích, tương lai nhiều nhất cũng chỉ được làm một vị vương gia nhàn tản.

Triệu Hi có chút kinh ngạc nhìn hắn.

Triệu Hi gật đầu nói: "Nếu là ở thời đại hòa bình, có ai lại chịu đi làm loại sự tình nguy hiểm này?"

Nếu là ở thời bình, cả nhà bọn họ đã thành thật mà làm thôn dân giàu có của triều Thiên Khải, cần gì phải tạo phản đánh nhau khắp nơi? Tất cả đều là do dân chúng sống không nổi nữa, trong ngoài đều loạn.

Tiêu Thính Vân: "Lúc trước ta từng nghe ngươi nói, yêu nước là yêu dân trong nước, chứ không phải là yêu triều đình, sau khi suy nghĩ ta thấy rất đúng."

Triều Thiên Khải không phải là hiện đại, triều đình bóc lột dân chúng, dân chúng sao mà yêu triều đình cho được?

Dân chúng căn bản không quan tâm hoàng đế là ai, bọn họ chỉ quan tâm ai có thể cho bọn họ ăn no sống tốt!

Mà hiện tại, người mà dân chúng tin tưởng đi theo là tiên gial

Triệu Hi đột nhiên đưa tay kéo ống tay áo hắn, có chút bất mãn nói: "Ngươi đã biết vậy, tại sao còn xin nghỉ? Từ ngày mai không cần tới đón ta nữa, chính sự quan trọng hơn."

[Truyện được đăng tải duy nhất tại monkeydtruyen.com - https://monkeydtruyen.com./gia-dinh-cung-biet-thu-xuyen-thoi-gian/182.html.]

Lúc trước cả nhà bọn họ đều cảm thấy hắn là con cháu tôn thất, nếu hoài nghi hắn, ngay từ đầu cũng đã không dùng hắn

Tiêu Thính Vân không chút suy nghĩ, đáp: "Không được."

Triệu Hi: "???" Vừa rồi nàng đã nói nhiều như vậy, sao còn không được?

Tiêu Thính Vân nhìn thẳng về phía trước, vành tai dần dần nhỏ lên, cuối cùng buồn bực nói: "Bởi vì, ta thích đi đón ngươi."

Vừa chạy ra khỏi Thục Châu, Phùng công công liên ra roi thúc ngựa, không ngừng chạy như bay về hướng kinh đô mới ở Giang Nam, trên đường đi còn chạy c.h.ế.t ba con tuấn mã.

Khi hắn tới Hoàng thành, xuống ngựa, đùi hắn đã bủn rủn đến nỗi suýt ngã, đứng cũng đứng không vững.

Hắn vội vàng vào cung, đi gặp Chính Tích Đế.

Chính Tích Đế đang bị công vụ làm cho phiền lòng đến cực điểm, các nơi nơi thì náo loạn, nơi thì đang đánh phản quân, ngay cả quân Hung Nô cũng không chịu ngồi yên, hiện giờ hắn cứ nhìn thấy tấu chương là cảm thấy đau đầu.

Sau một buổi sáng bận rộn, Chính Tích Đế đi hậu cung, nhìn những phi tần xinh đẹp như hoa kia, lòng hắn cũng đỡ lo lắng.

Hắn hứng thú lên, ngồi xuống đánh cờ với một quý nhân ở trong đình.

"Thánh thượng, Phùng công công đã trở về, đang cầu kiến bệ hạ." Thái giám đi tới bên cạnh, nhỏ giọng bẩm báo hoàng đế.

Chính Tích Đế nhíu mày, hơi không vui khi thấy Phùng công công trở về làm đứt hứng thú của hắn.

Hắn bảo người dẹp bàn cờ đi, nói với quý nhân kia tối nay sẽ lật bài tử của nàng, sau đó mới gọi Phùng công công lên.

Nhìn Phùng công công phong trần mệt mỏi, Chính Tích Đế cảm thấy có gì đó không ổn, đuổi hết người bên cạnh đi.

Phùng công công quỳ trên mặt đất, vẻ mặt sợ hãi nói: "Bái kiến bệ hạ, bệ hạ, Thụy vương, Thụy Thân vương chưa chết, lại còn đính hôn với Triệu Hi, muội muội của châu mục Thục Châu Triệu Húc!"

Lời này không khác nào sấm sét giữa trời quang, Chính Tích Đế bật dậy, khiếp sợ hỏi: "Cái gì?"

Đã nhiều năm như vậy, vị hoàng huynh kia của hắn còn chưa chết?

"Tiêu Thính Vân sao có thể còn sống?" Chính Tích Đế hốt hoảng nói, ngữ khí kích động.

Mấy năm nay, hoàng huynh chưa tìm được thi cốt vẫn luôn là bóng ma trong lòng hắn, hắn vì luôn sợ hãi hoàng huynh trở về mà đêm không thể chợp mắt, nếu không tất cả những gì hắn và mẫu hậu làm đều sẽ trôi theo dòng nước.

Rồi lại ngày ngày tự an ủi mình, nếu hoàng huynh còn sống sao có thể sẽ ngồi nhìn Hung Nô tấn công? Chắc chắn là đã chết, c.h.ế.t ở trong núi sâu, hoặc là đã bị dã thú ăn thịt.

Cuối cùng phụ hoàng cũng c.h.ế.t vì bệnh trên đường dời về phía Nam, còn hắn sau tất cả đã leo lên được vị trí chí tôn này.

Mặc vào hoàng bào kim sắc, vào thời khắc ngồi trên ngồi ở trên long y kia, những nỗi lo những năm này của hắn cuối cùng cũng hạ xuống.

Vậy mà hôm nay lại có kẻ thông báo cho hắn biết hoàng huynh vẫn chưa chết, hơn nữa lại còn có được hôn sự cùng với muội muội của châu mục ở Thục Châu.

Ở Thục Châu thâm sơn cùng cốc, lại có nhiều núi cao đất đai màu mỡ, nếu hoàng huynh muốn khởi binh tạo phản thì ngôi vị hoàng đế này của hắn sao có thể ngồi vững được nữa?

Tâm tình vừa rồi còn đang tốt giờ đã hoàn toàn biến mất, Chính Tích Đế dưới sự kinh hãi một cước đá vào đầu vai của Phùng công công, trong miệng lẩm bẩm nói: "Đáng chết! Thật đáng chết!"

Bả vai Phùng công công nhói một trận, bị đá ngã ngồi tại chỗ, cũng không dám kêu đau, thần sắc trên mặt sợ hãi đến cực điểm.

Chính Tích Đế mắt đỏ bừng, hắn không coi ai ra gì đi tới đi lui, trong miệng lẩm bẩm nói: "Ta biết ngay châu mục Thục Châu không muốn quy phục triều đình, ta đều biết!"

Chính Tích Đế mãi vẫn không nghĩ ra, hàng năm Thục Châu vẫn nộp lên không ít lương thực cùng bạc, đã nộp lên số tiền lớn như vậy sao bọn họ vẫn còn muốn khởi binh? Chẳng lẽ lương thực cùng tiên tài bọn họ có đã vượt qua tuong tuong cua han? Khap cac noi dau đang vô cùng náo loạn, vô số dân chúng phiêu dạt khắp nơi để kiếm cái ăn, thế sao Thục địa lại có thể có nhiều lương thực như vậy?

Loading...