Gia Đình Cùng Biệt Thự Xuyên Thời Gian - 184
Cập nhật lúc: 2025-02-19 08:51:45
Lượt xem: 9
Đây... Đây thật đúng là nhân tài.
Hắn là đang sợ mình ngồi quá vững trên ngồi vị Hoàng đế, ngu quá đi mất.
Triệu Hi bọn họ đối với Sầm Dần cùng không biết nhiều lắm, ngược lại Đào Tư Lễ từ nhỏ lớn lên trong quan triều ở triều Thiên Khải lại tương đối rõ ràng.
"Sầm tướng quân có thể coi là người xuất sắc nhất hiện tại mà triều đình có, thế mà Hoàng đế lại đem hắn đi lưu đày..."
"Hiện giờ người thay thế Sầm tướng quân tên là Hùng Sảng, là người nhà mẹ đẻ của Thái hậu, theo như hiểu biết của ta về hắn, thì kẻ này chỉ biết nói lời suông, năng lực tác chiến thực tế rất kém cỏi." Binh bộ trưởng thẳng thắn nói.
Triệu Hi không hiểu quân sự, chỉ hỏi: "Theo ý kiến của chư quân, triều Thiên Khải có thể giữ được sông Hoài không?"
Mọi người trầm, hầu hết đều lắc đầu.
Sông Hà một khi bị công phá, Hoàng đế chờ lĩnh hộp cơm đi.
Triệu Hi thấy thế trong lòng liên có chút chắc chắn, lúc này mới để cho xưởng đóng tàu cùng Kinh Châu tiến hành hợp tác.
Thủy hệ ở Kinh Châu phát triển, thu được không ít chiến thuyền, xưởng đóng tàu đang xem thử thể cải tiến hay không, hơn nữa chiến thuyền Thục Châu chế tạo ra hiện giờ đã được gửi đến Kinh Châu, phỏng chừng không bao lâu nữa là có thể phát huy công dụng.
Ngày hôm đó có hai chiếc xe ngựa hướng Tân Thành mà đi tới, trên xe là một thiếu nữ đang tuổi đôi mươi thỉnh thoảng lại vén rèm lên nhìn ra bên ngoài một chút , trong mắt tràn ngập tò mò, không ngừng nói: "Ma ma, thế nhân đều nói Thục địa khó khăn, nhưng vì sao Thục Châu này so với Kinh Châu của chúng ta đường còn bằng phẳng hơn rất nhiều?"
Nàng nhìn con đường xi măng phía dưới bánh xe rất tò mò hỏi.
Ma ma đi theo trong xe cũng không hiểu những thứ này.
Lục Doanh Doanh nhìn hai bên đường đều rất náo nhiệt liên vô cùng kinh ngạc, hiện giờ đang là thời loạn thế, sao Thục Châu này lại yên bình như vậy? Nàng ngồi thuyền mấy ngày, sau khi vào quận Ba Thủy ngồi lên xe ngựa đi về phía Tân Thành ở quận Đào Nguyên.
Nghe nói Triệu gia tỷ tỷ cũng vô cùng đáng thương, bi đương kim thánh thượng chọn trúng muốn đưa vào cung làm phi, còn nàng thì bị phụ thân đưa tới Thục Châu để tạm thời lánh nạn, nàng nghĩ mình có lẽ có thể gặp lại Triệu gia tỷ tỷ, nói không chừng còn có không ít đề tài chung để nói chuyện cùng?
Cửa thành Tân Thành sau khi quan quân kiểm tra bọn họ kĩ lưỡng rồi mới cho họ tiến vào, dọc theo đường xi măng đi đến tiên cảnh.
Đến cửa lớn, Lục Doanh Doanh cùng ma ma tỳ nữ thị vệ đi theo nhìn đến choáng váng, đây thật sự là tiên cảnh sao?
Bọn Triệu Hi đã sớm nhận được thư của Lục Doanh Doanh, nàng vừa đến mở cửa đón nàng vào.
Lúc đầu Lục Doanh Doanh còn có chút câu nệ, sau khi thấy Triệu Hi và Vương Tuyết Cầm đều dễ nói chuyện, cũng thoải mái hơn không ít, tuổi nàng cũng còn nhỏ nên rất nhanh vui vẻ trở lại.
Còn theo Vương Tuyết Cầm học kỹ thuật đan áo len, vô cùng thoải mái.
Mùa đông ở đây tương đối lạnh, mà Triệu Hi lại là một người rất sợ lạnh lại còn lười biếng, cho nên mỗi khi vào thời điểm lạnh nhất của mùa đông và nóng nhất của mùa hè là nàng lại làm việc ở nhà, trong nhà có hệ thống sưởi ấm áp và điều hòa mát lạnh, vô cùng thoải mái.
Quan viên trên dưới Thục Châu cũng rất bao dung chút lười biếng này của Triệu Hi, nếu có việc thì bọn họ đến tiên cảnh là được.
Mùa đông trời tối rất nhanh, Triệu Húc và Tiêu Thính Vân cùng lái một chiếc xe từ quân doanh trở về, trên xe còn có Triệu Ngôn.
Lục Doanh Doanh đứng ở cửa sổ nhìn đèn đường bên ngoài, vô cùng chấn động.
"Phu nhân, nhà ngài ở bên ngoài dùng nhiều nến thắp sáng như vậy, vậy không phải sẽ tốn rất nhiều tiền sao?"
[Truyện được đăng tải duy nhất tại monkeydtruyen.com - https://monkeydtruyen.com./gia-dinh-cung-biet-thu-xuyen-thoi-gian/184.html.]
Lúc nàng mới tới là ban ngày nên không cần thắp đèn, đến ban đêm mới nhìn thấy đèn ở Triệu gia, nó có khác biệt rất lớn, ánh sáng vô cùng mạnh.
Phụ thân nàng Lục Thiếu Du là người cần kiệm, nên tất nhiên sẽ không phép bọn họ tiêu xài hoang phí như vậy.
Vương Tuyết Câm cười nói: "Một ngày chừng trăm văn tiền đi." Thứ nàng nói là điểm tích lũy mỗi ngày, nhưng nếu tính theo tiền điện hiện đại thì quả thật không đắt đại quả thật cũng không đắt.
Lục Doanh Doanh có chút khiếp sợ nói: "Nhiều nến như vậy mà chỉ hết từng này tiền thôi sao?"
Triệu Hi bên cạnh sửa lại: "Đây là đèn điện, dùng điện chứ không phải nến, không tốn bao nhiêu tiền."
Lục Doanh Doanh đang giật mình, liên thấy Triệu Húc, Tiêu Thính Vân và Triệu Ngôn ba người mang theo một thân khí lạnh cùng nhau trở về, trên cổ Tiêu Thính Vân còn quấn một chiếc khăn quàng cổ lông cừu màu trắng.
Triệu Húc còn âm dương quái khí chua xót nói: "Là nam nhân thì không sợ trời đông giá rét không đeo khăn quàng cổ."
Tiêu Thính Vân: "Đại trượng phu mới có vị hôn thê đan khăn quàng cổ cho." Triệu Húc vừa bước vào cửa la hét bảo Vương Tuyết cầm nếu rảnh rỗi, thì cũng đan cho hắn một cái khăn quàng cổ đi.
Mà Triệu Ngôn sau khi vào nhà còn tháo kính mắt xuống, lấy từ trong n.g.ự.c ra một miếng vải lau sạch sương mù trên kính mắt.
Hắn bị cận thị, tháo kính mắt xuống là sẽ không thấy rõ người khác nữa, cho nên cũng không thấy ở đại sảnh có thêm người ngoài.
Lục Doanh Doanh có quen biết Triệu Húc và Tiêu Thính Vân, lúc bọn họ ở Kinh Châu đã từng gặp qua, Triệu Húc lại xưng huynh gọi đệ với phụ thân nàng, nâng cốc ngôn hoan, chỉ thiếu không kết thành huynh đệ khác họ nữa thôi.
Nam tử trẻ tuổi bên cạnh nàng mặc dù không nhận ra, nhưng hắn hẳn là trưởng tử Triệu Ngôn trong miệng Vương Tuyết Cầm phu nhân, vị thần y có thể cứu sông người c.h.ế.t sống lại kia.
Lục Doanh Doanh tiến lên, cung kính chào ba người: "Doanh Doanh ra mắt chư vị thúc thúc.
Kính mắt trong tay Triệu Ngôn thiếu chút nữa bị giọng nữ bất thình lình vang lên làm cho rơi xuống đất, hắn vội đeo kính lên thì thấy rõ trước mặt có thêm một tiểu cô nương, ánh mắt tràn đầy kinh ngạc, nói: "Ta lúc nào lại có thêm một chất nữ lớn như vậy?"
Nữ nhân này là ai vậy?
Triệu Húc cười ra tiếng: "Còn không phải là do ta cùng phụ thân nàng Lục Thiếu Du kết thành huynh đệ sao?"
Triệu Ngôn: "..."
Vương Tuyết Cầm buông áo len trong tay, trừng mắt nhìn Triệu Húc, cũng học theo giọng điệu âm dương quái khí vừa rồi của hắn nói: "Đúng vậy, ta cũng muốn làm nãi nãi, tiểu tử nhà ngươi cũng thật đem về cho ta một chất nữ, ta thật sự trở thành nãi nãi nha."
Lục Doanh Doanh có chút vô tội, còn không phải do nàng dựa theo bối phận mà gọi sao?
Triệu Ngôn và Triệu Húc nghe hiểu ý của Vương Tuyết Cầm, lòng bàn chân lập tức bôi dầu.
Lớn tuổi độc thân dù là xuyên việt đến cổ đại, cũng là sẽ bị thúc giục kết hôn thôi.
Nghe nói Vương Tuyết Cầm mấy ngày nữa muốn tổ chức một ngày xem mắt ở Thục Châu, còn muốn hai huynh đệ bọn họ nhất định phải đến, ngẫm lại cảm thấy đau đầu không thôi.
Triệu Húc lại nói: "Nương, chuyện làm nãi nãi này, nương vẫn nên trông cậy vào Hi Hi trước thì hơn, chúng ta ..."
Lời còn chưa nói xong, chợt nghe đến người vừa rồi chỉ mới cùng Vương Tuyết Cầm lên tiếng chào hỏi, sau đó lại đóng giả thành kẻ câm - Tiêu Thính Vân mở miệng, nói: "'Ý nhạc gia là, bảo hai chúng ta thành hôn?"
Triệu Ngôn: "Hả?"
Triệu Húc: "Hả?"