Gia Đình Cùng Biệt Thự Xuyên Thời Gian - 187
Cập nhật lúc: 2025-02-19 09:24:32
Lượt xem: 8
Cũng may giờ đang là cuối đông, Triệu Hi cũng không ra ngoài làm việc, mà Tiêu Thính Vân thì cứ coi như là được nghỉ phép sớm, ngày ngày ở nhà.
Chuyện tiên nhân bị ám sát ở Thục Châu đã khiến trên dưới chấn động rất lớn!
Nếu không phải bởi vì những t.h.i t.h.ể này hiện tại đang ở học viện y học trở thành vật thí nghiệm, thì những dân chúng đang cực kỳ giận dữ kia chỉ hận không thể đem những cỗ t.h.i t.h.ể đó phá hủy.
Hiện giờ bọn họ đang vô cùng bình yên, trong lòng dân chúng đều rõ ràng.
Đất Thục bọn họ xa xôi, nhưng so với Giang Nam giàu có và đông đúc còn tốt hơn, toàn bộ đều là công của các các tiên nhân.
Những thích khách này muốn thương tổn tiên nhân chính là gây khó dễ cho tất cả dân chúng bọn họ.
Từ mấy tửu lâu, cho đến quán nhỏ ven đường ăn sủi cảo ăn đậu hoa gần đây đều đang thảo luận chuyện này, có dân chúng phẫn nộ tuyên bố nếu biết phần mộ tổ tiên của những thích khách này, bọn họ nhất định sẽ đào hết lên! Nếu là tra ra người đứng phía sau, không cần đến lượt quan sai xử trí chúng, bọn hắn cũng sẽ g.i.ế.c c.h.ế.t mấy tên thích khách đó.
Triệu Chí Dân và Vương Tuyết Cầm bình thường ôn hòa, nhưng đối với sự việc này lại rất tức giận, hạ lệnh tra rõ quan sai cục phòng thủ ở thành.
Vì thế trong ngày đông, toàn bộ Thục Châu trên dưới đều đang điều tra, lưu dân mới vào Thục Châu lại càng bị kiểm tra cẩn thận, cũng may dân chúng đối với việc này đều vô cùng phối hợp.
Suốt một mùa đông, thật đúng là ở trong quận Đào Nguyên bắt được hai nhóm người, toàn bộ mũi nhọn đều chỉ về vị Hoàng đế đứng đầu một nước đang ở Giang Nam kia.
Triệu Hi cảm khái ngàn vạn: "Nếu hắn lấy một nửa khí khái này để đối phó với người thảo nguyên và phản quân, hắn cũng không cần chật vật chạy về phía Nam như vậy.".
Thục Châu vốn đối với việc lưu dân xin nhập cảnh khống chế rất nghiêm ngặt, không nghĩ tới dưới tình huống như vậy mà lại có nhóm thích khách trà trộn vào được, xem ra phải nghiêm ngặt hơn mới được.
Rất hiển nhiên triều đình triều Thiên Khải đã biết Thục Châu không thần phục, đã để mắt tới Thục Châu.
Ngữ khí Tiêu Thính Vân nhàn nhạt: "Hắn chính là muốn chạy về phía Nam cũng khó."
Triều Thiên Khải hiện nay địa phương có thể khống chế càng ngày càng ít, Bắc Cảnh thì bị người thảo nguyên chiếm lấy, phía Nam Kinh Châu phía Tây đều ở trong tay Triệu gia bọn họ, Lĩnh Nam tuy nói là quốc thổ của triều Thiên Khải, nhưng đáng tiếc lại có quá nhiều kẻ vô dụng không quản lý được.
Cẩu hoàng đế này đầu óc còn có vấn đề, lúc trước đem đại tướng phòng thủ sông Hà Sầm Dần lưu đày, khoảng cách bị công thành của hắn đang ngày càng đến gần.
Triệu Húc nói: "Đã có hơn trăm chiến thuyền được lắp động cơ hơi nước, ta đã an bài đi đến cảng Kinh Châu Trần Binh."
Lúc trước cẩu hoàng đế này nhớ thương Hi Hi, muốn cho muội muội của hắn đi làm phi tử, hiện tại lại đưa tay đến Thục Châu bọn họ, còn thiếu chút nữa làm bị thương muội muội của hắn, Triệu Húc những ngày này việc muốn làm nhất chính là đi báo thù.
Đêm giao thừa, bọn Triệu Hi nhận được phần đại lễ đầu tiên của tân xuân.
Hùng Sảng thủ ở sông Hoài thất bại bị giết, khu Giang Bắc triều Thiên Khải thất thủ.
Những nông dân khởi nghĩa kia nơi nào còn quan tâm đến tết âm lịch? Tất cả đều bất chấp tất cả muốn đi qua bờ bên kia sông.
[Truyện được đăng tải duy nhất tại monkeydtruyen.com - https://monkeydtruyen.com./gia-dinh-cung-biet-thu-xuyen-thoi-gian/187.html.]
"Sông Hoài thất thủ?" Triệu Húc cũng không kinh ngạc, nghe nói Hùng Sảng chỉ biết lý luận suông.
Nếu Chính Tích Đế có thể dùng não của bản thân mà suy nghĩ một chút, thì lúc trước cũng sẽ không đem một nhà Sầm tướng quân, để hắn bảo vệ sông Hoài, thì việc phân chia Giang Nam Bắc sẽ đơn giản hơn nhiều.
Hiện tại...
Sợ là sắp xong rồi.
Sông Hoài cũng không bảo vệ được, mà lại có thể bảo vệ được Trường Giang thì chính là chuyện cười.
Toàn bộ Thục Châu đều biết một trận chiến mới sắp tới, trên dưới đều đang chuẩn bị, các công xưởng lớn làm không ngừng nghỉ, luân phiên tăng ca làm việc, xưởng vũ khí thì cố gắng chế tạo hỏa dược đại pháo, xưởng chế tác áo bông chống rét cũng đang làm việc cật lực, trường y thì liên thông tới các đại dược điếm chế thuốc, hiện giờ có rất ít dân chúng là đang nghỉ ngơi.
Tháng giêng vừa mới qua một nửa, trên đường ở Thục địa còn phủ kín tuyết trắng xóa, một ít hài đồng ở nhà dậy sớm, đầu tiên là đi rửa mặt dùng cơm nước, xong nghe theo lời cha nương dặn dò mà cầm chổi quét tuyết trong sân nhà mình, cũng may tuyết ở đất Thục cũng không nhiều bằng Bắc Cảnh, bọn họ quét cũng không tốn sức lắm.
Quét tuyết cảm thấy nhàm chán, còn vừa quét vừa học thuộc những bài thơ cổ mà các phu tu yeu cau doc thuoc long trong ky nghi đông, tiếng trẻ con non nớt vang lên liên tục đọc thuộc lòng, trong mùa đông giá rét đầu trời lại mang đến một sức sống khác.
Một ky tuấn mã từ xa chạy như bay mà đến, khiến bách tính cùng hài đồng đang quét tuyết xung quanh liên tiếp ngó thử.
Quan sai trên tuấn mã mặt đầy bụi bặm, vẻ mặt lo lắng, cưỡi ngựa cao giọng la lên: "Cần Vương! Đương kim thánh thượng hạ chỉ, Giang Nam báo nguy, chiêu binh mã thiên hạ Cần Vương!"
(Cần Vương: mang nghĩa "giúp vua")
Đầu xuân băng tuyết Giang Nam dần tan, đầu cành sinh ra những mầm non xanh biếc, nụ hoa nở trong vườn.
Nếu là ngày xưa còn có thể có những văn nhân nhã sĩ học đòi văn vẻ mà làm một bài thơ, nhưng thành Đông Khê của Giang Nam lúc này yên tĩnh như chết, vô số cao môn thế gia đóng chặt đại môn, dân chúng cũng là rụt ở trong nhà không dám phát ra tiếng.
Trong hoàng thành các cung nữ thái giám vội vã, đều đang suy nghĩ làm sao để có thể bảo vệ tính mạng mình, nghe nói Trần Bá Vương kia đã g.i.ế.c tới ngoài thành Đông Khê, cách lúc phá thành chỉ trong một sớm một chiều, ai cũng không dám tưởng tượng được một kẻ giặc cỏ cũng có thể phá vỡ, làm điên đảo triều cương.
"Trẫm không nên lưu đày Sầm tướng quân..." Chính Tích Đế giờ phút này mặc dù vẫn còn mặc hoàng bào của hoàng đế, nhưng khó nén sự chật vật, tròng mắt hắn đỏ tươi lẩm bẩm.
Nếu chưa lưu đày Sầm Dần, còn có người có thể phòng thủ ở sông Hoài, những thổ phỉ kia làm sao có thể vượt sông mà đến? Hắn đã hạ chiếu lệnh Cần Vương xuống thiên hạ, cũng không biết có người đến Cần Vương hay không.
Chính Tích Đế lại tức giận mắng: "Người thảo nguyên đáng chết, nghịch quân đáng chết!"
Thám tử của hắn tìm hiểu ra được, người thảo nguyên hứa hẹn cùng Trần Bá Thiên sau khi cướp lấy thành Đông Khê, hai người bọn họ cùng trị thiên hạ, cho nên mới tới nhanh như vậy.
Gian ngoài truyền đến một trận tiếng bước chân dồn dập, thái giám đều còn không kịp bẩm báo, Thái Hậu ung dung hoa quý dẫn các phi tân mỹ mạo, cùng với công chúa tuổi còn trẻ chưa xuất giá trong cung đến.
Chính Tích Đế vừa nhìn thấy Thái hậu, lúc này đỏ mắt, sốt ruột hô: "Mẫu hậu, bây giờ nên làm thế nào cho phải?"
Thái hậu dường như đã khóc, lúc này mặt mũi tiều tụy, bà nhìn đứa nhi tử lo âu bất an không còn để ý phong thái trước mặt, bỗng nhiên cảm thấy lúc trước không nên thay hắn tranh giành ngôi vị hoàng đế, ít nhất còn có thể có khả năng giữ được tính mạng.
Thái hậu nhấp môi không nói, chỉ để đại thái giám đi theo bưng tới một ít đồ vật đưa tới trước mặt Chính Tích Đế.