Shopee Chạm để tắt
Lazada Chạm để tắt

Gia Đình Cùng Biệt Thự Xuyên Thời Gian - 189

Cập nhật lúc: 2025-02-19 09:26:35
Lượt xem: 9

Tiêu Thính Vân lạnh nhạt đáp: "Cữu cữu chẳng lẽ không biết hiện nay loạn quân nổi lên bốn phía, gặp loạn chính là triều Thiên Khải? Mà thân phận trước kia của ta, đại biểu cho triều Thiên Khải."

Dân chúng đã quá thất vọng với triều đại này.

Vương triều cũ sắp sửa qua đi và một thời đại mới sắp đến.

Hắn cũng rất muốn nhìn xem vương triều trước kia khác gì với thời đại trong miệng Triệu Hi, dưới sự dẫn dắt của nàng sẽ thành bộ dáng gì.

Tiêu Thính Vân dứt lời đi ra khỏi trướng, nói với binh sĩ bên ngoài: "Đưa hai vị bên trong trở về."

Binh lính nghiêm túc gật đầu: "Vâng."

Lương Ngọc vẫn luôn không nói chuyện như có điều suy nghĩ, chỉ có lão già kia đ.ấ.m n.g.ự.c dậm chân không ngừng nói: "Chỉ trách hắn không còn trí nhớ, nhất định là như thế."

Tháng giêng đã qua, Giang Nam vô cùng loạn lạc.

Vô số triều thần trốn trong nhà đã bắt đầu mặc sức tưởng tượng làm thế nào để thể hiện lòng trung thành trước mặt tân đế.

Nghe nói Trần Bá Vương kia mặc dù đọc chút sách cũng không tỉnh, là một người thô kệch.

Về phần người thảo nguyên thì càng không cần phải nói, làm người ta nghe tiếng đã sợ mất mật.

Những triêu thân này cũng không biết bọn họ có thể giữ lại đường sống dưới hai phương này hay không, trong lòng thấp thỏm bất an.

Về phần Hoàng đế? Lúc này ngoại trừ một ít bộ phận triều thần còn đang kiên trì, đại thần còn lại đều đang mưu cầu đường lui.

Nghe nói trong hậu cung đã có phi tần công chúa thắt cổ tự vẫn, bọn họ không biết Hoàng đế hiện giờ nghĩ như thế nào.

"Cần Vương! Châu mục Thục Châu mang hai mươi vạn tướng sĩ đến Cần Vương!"

Tin tức này truyền ra, trên dưới triều dã xôn Xao.

Thánh thượng hạ chiếu Cần Vương cũng không biết đã qua bao lâu, có vài tướng lãnh ở nơi khác nói sẽ đến, kết quả lề mề còn ở nửa đường, trong lòng mọi người đều hiểu rõ.

"Chuyện gì xảy ra, Thục Châu - Châu mục? Bọn họ khởi hành khi nào?" Có đại thần thầm cảm thấy không thích hợp hỏi.

Đường thuỷ ở triều Thiên Khải cũng không tính là phát triển, ở Thục Châu lại càng lạc hậu, dân chúng Thục Châu nếu muốn đi Giang Nam, đa số vẫn sẽ lựa chọn đi bằng xe ngựa, hai mươi vạn đại quân xuất phát không biết cần thời gian bao lâu.

Tất nhiên là đã sớm xuất phát!

Có đại thần âm thầm vỗ chân: "Đây đâu phải là tới Cân Vương, đây rõ ràng là... "

Lời nói đột nhiên im bặt, trong lòng mọi người đều hiểu.

Để xem tương lai là ai.

Những đại thân này cảm thấy là châu mục Thục Châu đã sớm xuất binh muốn khởi sự, chỉ là trùng hợp giữa đường gặp phải Chính Tích Đế hạ chiếu Cần Vương.

Đám người thảo nguyên cùng bộ tướng Trần Bá Thiên bên bờ Trường Giang, đứng ở cửa sông gió lạnh lẫm liệt, nhìn những chiến thuyền rậm rạp kia quanh quẩn ở trong sương lạnh trên sông, mắt đều choáng váng.

"Thám tử các ngươi làm việc như thế nào vậy? Bọn họ đã xuất binh hơn nửa tháng, vì sao chúng ta không biết việc này?" Một hán tử thô tráng, đầu bện tóc quai chèo chửi ầm lên.

Tướng sĩ thủ hạ bị mắng có chút tủi thân, bọn họ thật sự không biết, cũng không nghe nói đối phương xuất binh từ nửa tháng trước

Trên thuyền chiến, Triệu Húc cầm một cái kính viễn vọng quân dụng, cười đến ý vị thâm trường: "Đám các ngươi hẳn không ngờ đi, lão tử ngồi thuyền chỉ tốn một ngày một đêm!"

Trên chiến thuyền không chỉ có có lắp đặt động cơ hơi nước, mà ngay cả cánh buồm truyền thống cũng sử dụng, chiến thuyền tuy chế tạo bằng gỗ, nhưng đã tham khảo kết cấu thuyền trong lịch sử Đại Minh, đặt ở triều Thiên Khải không phát triển giao thông đường thuỷ này chính là đại sát khí.

[Truyện được đăng tải duy nhất tại monkeydtruyen.com - https://monkeydtruyen.com./gia-dinh-cung-biet-thu-xuyen-thoi-gian/189.html.]

Tướng sĩ trên thuyền chấn động không thôi, bọn họ cũng không biết nhanh như vậy đã đến Giang Nam, đây thật sự là thuyền nhỏ của thần tiên

"Một ngày một đêm thì tính là gì?" Triệu Húc bĩu môi, có chút thất vọng nói: "Lúc trước ta không học lái phi cơ trực thăng, bằng không hai giờ đến."

Trên sân đỗ tây viện có vài chiếc trực thăng, lại có cả dầu, nhưng không ai lái được.

Tướng sĩ trên thuyền lấy lại tinh thần, bọn họ phần lớn đều trải qua huấn luyện nên không ha say sóng, cho dù có cũng dùng thuốc say sóng của trường y có thể giảm bớt rất nhiều.

Tiêu Thính Vân cầm kính viễn vọng, trầm giọng nói: "Sắp tới rồi."

Triệu Húc giương môi cười lạnh: "Giết vào hoàng cung cho ta."

Cần Vương, châu mục Thục Châu - Triệu Húc đến Cần Vương.

Chính Tích Đế chật vật không chịu nổi, đã mấy ngày không dám nghỉ ngơi, trong mắt tràn đầy tơ m.á.u màu đỏ, hắn vốn đã ôm ý nghĩ sắp phải chết, chợt nghe nói đại quân Cần Vương đến, Chính Tích Đế ngồi ở dưới đất Ngự Thư Phòng, nhìn độc dược, d.a.o găm và lụa trắng Thái hậu đưa tới ở xa xa, kích động vừa khóc vừa cười rộ lên.

Ít nhất, không cần phải chết.

Từ khi đại quân Thục Châu thuận sông đánh tới, tình thế chuyển biến rất nhanh.

Những quân Thục Châu kia cũng không biết có phải là thần lực từ trên trời giáng xuống hay không, từng người vũ lực đều siêu quần, còn có những vũ khí chưa từng nghe thấy ném xuống, ngay cả người thảo nguyên cũng liên tiếp bại lui.

Cũng không biết Triệu Húc huấn luyện như thế nào đối với những tướng sĩ kial

Triều Thiên Khải trưng binh cũng không quản chiều cao cân nặng các loại, là nam nhân xung quân.

Nhưng muốn vào quân đội Thục Châu thì khác, nơi đây cũng không phải là muốn vào là có thể vào.

Thể năng đạt tiêu chuẩn có thể vào, ở trong quân doanh còn gặp Triệu Húc đến từ hiện đại mang đi huấn luyện một trận kia, dù cho không có các loại thuốc nổ, chỉ dựa vào chiến lực của những tướng sĩ này cũng có thể ở chỗ này đi ngang.

Thủ lĩnh thảo nguyên nhớ tới lúc trước ở quận huyện phía bắc Kinh Châu nếm qua thiệt thòi, thật sự là rõ mồn một trước mắt, mỗi lần nhớ tới một thân rùng mình.

Nghe nói Kinh Châu lưu truyền một câu: "Không có một người thảo nguyên nào có thể sống sót rời khỏi Kinh Châu", không chỉ tướng sĩ hung mãnh, những người dân đó cũng không phải là người tốt.

Hắn có dự cảm không tốt, hắn có bóng ma tâm lý...

"Bá Vương, Bá Vương không ổn, người thảo nguyên suốt đêm rút quân thối lui về phía bắc Trường Giang."

Nông dân khởi nghĩa quân Trần Bá Thiên nghe thủ hạ tướng sĩ đến báo, có chút ngây người.

Chạy, chạy? Hoàng thành ngay trước mắt, người thảo nguyên nói sẽ phân hai phân thiên hạ giờ lại chạy trốn?

Cho tới bây giờ chỉ thấy người thảo nguyên đuổi người chạy, chưa từng thấy bọn họ bị dọa chạy, quân Thục Châu quả thật lợi hại...

Trần Bá Thiên có dự cảm không lành, quân của hắn cùng người thảo nguyên không giống nhau, binh sĩ của hắn tốt xấu lẫn lộn, tất cả đều là dân chúng, nông dân chuyển sang hợp thành.

Vốn là đánh trận mấy ngày khiến quân địch bại lui, lại nghe nói Thục Châu có giống lương có thể sản xuất mấy chục thạch mỗi mẫu, lời đồn như thế căn bản là đang d.a.o động lòng quân.

Tháng tư, Giang Nam hoa hồng liễu xanh, mùa xuân dạt dào.

Quân Thục Châu lấy sức một mình đuổi phản quân người thảo nguyên và Trần Bá Thiên đi, một lần nữa khôi phục Giang Đông Giang Bắc.

Dân chúng gọi đó là thần binh trời giáng, ngay cả người thảo nguyên cũng đánh cho tàn phế.

Chuyện lúc trước ở Kinh Châu lại càng được lưu truyền rộng rãi.

Dân chúng đứng ở hai bên đường phố, nhìn những tướng sĩ cường tráng kia, mặt mày đều là sự tò mò.

Quân Thục Châu này sao lại lợi hại như vậy? Nghe nói bọn họ không chỉ có đánh trận lợi hại, mà ngay cả tướng sĩ cũng c.h.ế.t rất ít.

Loading...