Shopee Chạm để tắt
Lazada Chạm để tắt

Gia Đình Cùng Biệt Thự Xuyên Thời Gian - 198

Cập nhật lúc: 2025-02-19 09:36:50
Lượt xem: 5

Nàng muốn trong túi quần của tất cả bá tánh Đại Minh của nàng đều có tiền, mỗi người đều có tiền khám bệnh, đọc sách.

"Còn hàng hải thì sao?" Lý Tương lại nhìn sang Triệu Hi.

"Thuyền đi biển của Đại Minh chúng ta là thuyền mạnh nhất thiên hạ hiện nay, nhưng thiên hạ này còn có rất nhiều nơi cằn cỗi không thể đi xa bằng đường biển, khi thuyền biển của Đại Minh đi xuống phía nam mậu dịch, chúng ta có thể báo cho bọn họ Đại Minh chúng ta hoan nghênh bọn họ tới buôn bán." Triệu Hi mỉm cười nói.

Một sản phẩm bình thường cũng có thể đổi được vàng bạc, tiền tài từ bên ngoài, điều này có gì không tốt? Những người học lịch sử đều biết rằng, khống chế được chủ quyền trên biển chắc chắn sẽ không có chỗ xấu.

Giao Châu lắp đặt nhiều thuyền biển như vậy, bồi dưỡng nhiều thuỷ quân như vậy, khoảng tiền này không phải để tiêu xài uống phí.

Triệu Hi để đám người hộ bộ thượng thư viết cho nàng một bản tấu chương phân tích cụ thể và tỉ mỉ tình hình hiện tại, hai ngày sau nộp lại cho nàng.

Mỗi triều đại sẽ ban hành một chính sách mới, sau khi triều Thiên Khải diệt vong, một vương triều mới là triều Đại Minh đã xuất hiện trong tâm mắt của mọi người.

Trong một năm này, người dân phương nam từ thấp thỏm lo âu tới giờ đã trở nên yên ổn, ngoài thời điểm mùa vụ, bọn họ còn có thể vào công xưởng làm việc kiếm chút bạc nuôi gia đình.

Tương lai, đám trẻ trong cũng có hy vọng được vào triều làm quan, bọn họ thật sự tin rằng trời cao thấy được nỗi khó khăn của dân chúng nên mới phái cả nhà tiên nhân hạ phàm cứu người dân khỏi cảnh khổ cực.

Hiện tại dân chúng cảm thấy yên lòng, nhưng những thương nhân ngoại quốc ở khu vực gần cảng biển lại vô cùng bất an.

Triều Thiên Khải kéo dài 500 năm, quay ngược dòng thời gian, các triều đại trước của triều Thiên Khải đều vô cùng nghiêm khắc trong việc quản lý mậu dịch với ngoại vực, lúc nghiêm ngặt nhất, triều Thiên Khải còn thực hiện chế độ cấm buôn bán với người ngoại vực.

Ai mà biết được bây giờ Đại Minh sẽ ra chính sách mới gì?

Năm nay, Đại Minh cuối cùng cũng ban hành chỉ tiết quy tắc mậu dịch với nước ngoài, điều khiến các thương nhân ngoại quốc sợ hãi chính là, Đại Minh vậy mà lại không không chế nghiêm ngặt mậu dịch với người nước ngoài, mà là... vô cùng nhiệt tình hoan nghênh những thương nhân ngoại quốc bọn họ tới Đại Minh buôn bán, chỉ cần bọn họ tuân thủ quy định, các hạng mục giao dịch đều sẽ được tiến hành dưới sự giám sát của triều đình.

Những thứ mà lúc trước bọn họ đều đỏ mắt trông chờ như những sản phẩm từ cao su, thủy tinh đều được phép giao dịch, ngay cả muối ăn cũng nằm trong số đó, tất cả đều được mua bán công khai, hơn nữa Đại Minh còn có chính sách bảo vệ lợi ích của các thương nhân ngoại quốc.

Ngoài ra Đại Minh còn mở rộng các cảng ven biển và thành lập Thị Bạc Ti, hay còn gọi là hải quan.

"Ta, ta không nhìn lầm đấy chứ?" Ở cảng biển lớn nhất Lĩnh Nam, một thương nhân nói tiếng Hán không chuẩn lắp bắp nói.

"Đây là do ta phiên dịch, không hề sai, không hề sai." Một phiên dịch đi cùng một thương nhân đến từ Thiên Trúc ở bên cạnh nói.

Những thương nhân ngoại quốc đều choáng váng, Đại Minh không hạn chế mậu dịch với nước ngoài, bọn họ đã rất cảm tạ rồi, kết quả thái độ của Đại Minh đối với mậu dịch hải ngoại còn tốt hơn nhiều so với vương triều cũ, bọn họ vô cùng nhiệt tình hoan nghênh.

Bản quy tắc chi tiết này được truyền đến các cảng biển lớn vùng duyên hải Đông Nam, vô số thương nhân ngoại quốc vui mừng chạy tới kể cho nhau.

Các thương nhân trong nước cũng thiếu chút nữa cảm động tới chảy nước mặt, những người xếp hạng cuối cùng trong số sĩ nông công thương như bọn họ chưa bao giờ nghĩ tới bản thân sẽ có hôm nay...

Con cháu trong nhà bọn họ có cơ hội làm quan, việc làm ăn của bọn họ cũng có ngày càng mở rộng, mặc dù tiền thuế tăng cao, triều đình khống chế càng thêm nghiêm khắc, nhưng tiền lời của bọn họ cũng được tăng cao.

Thần tiên, quả thật là thần tiên nhìn thấy bọn họ phải sống khổ cực nên mới hạ phàm tới giải cứu bọn họ.

[Truyện được đăng tải duy nhất tại monkeydtruyen.com - https://monkeydtruyen.com./gia-dinh-cung-biet-thu-xuyen-thoi-gian/198.html.]

Năm thứ hai nữ đế đăng cơ, nên thương nghiệp của Đại Minh giàu mạnh chưa từng có.

Quốc khố đầy ắp, cuối cùng Triệu Hi cũng không cần phải nhìn thấy gương mặt muốn c.h.ế.t của hộ bộ thượng thư Bành Nghị kia nữa.

Quốc khố có tiền, ngày nữ đế đăng cơ được gọi là ngày kỷ niệm, vào ngày đó, triều đình lại tiếp tục giảm thuế ruộng, chuyện lớn như vậy đương nhiên sẽ được đăng trên "Nhật báo Đại Minh", còn được viết ngay trên phần tiêu đề.

Ngày kỷ niệm nữ đế đăng cơ, tất cả bá tánh trên toàn bộ Đại Minh đều được nghỉ một ngày.

Sáng sớm tinh mơ, đã có người dân dậy sớm ra ngoài mua sữa đậu nành, bánh quẩy.

"Lý gia Nhị Lang, sao hôm nay lại tới đây mua sữa đậu nành, bánh quẩy thế?" Chủ quán đồ ăn sáng vừa gói hàng, vừa mỉm cười hỏi hán tử trước mặt.

Lý Nhị Lang ngáp một cái, xấu hổ cười nói: "Hôm qua, lúc nương tử ta chiên trứng gà thì bị thương ở tay nên không tiện nấu cơm sáng, ta ra ngoài mua chút đồ về ăn sáng."

Chủ quán đóng gói xong, còn dặn dò hắn: "Bị phỏng sẽ lâu lành, có thể đi bệnh viện kiểm tra rồi mua chút thuốc mỡ, ta nhớ nương tử của ngươi đang có hỉ đúng không? Không biết có thể dùng thuốc đó được không."

Lý Nhị Lang cảm tạ hắn một tiếng, bây giờ đời sống của hắn đã tốt hơn, hiện tại, hắn vừa mới thành hôn, trong túi hai phu thê trẻ cũng có chút bạc, vì vậy hắn mới dám xa xỉ ra bên ngoài mua đồ ăn sáng, nếu là lúc trước, không ăn sáng là chuyện bình thường, không có chuyện tiêu tiền ra ngoài mua đồ ăn sáng.

Nương tử của hắn thích uống sữa đậu nành, Lý Nhị Lang cầm đồ ăn sáng nóng hôi hổi chuẩn bị về nhà, vừa hay hắn gặp được đứa trẻ bán báo đang hét lớn ở trên đường.

Sáng sớm, trên con đường lát đá xanh, người không quá nhiều.

Có người mua báo xong lập tức đứng ngay trên đường lớn, vô cùng sợ hãi.

Có thư sinh ngạc nhiên hô lớn: "Bệ hạ lại sắp giảm thuế ruộng!"

Lý Nhị Lang nghe được vậy thì vô cùng ngạc nhiên, hắn không khỏi dừng lại, đi về phía đứa trẻ bán báo hỏi: "Trên tờ báo này rốt cuộc viết gì thế?"

Thoạt nhìn, đứa bé kia còn chưa tới 8,9 tuổi, nhưng nó vẫn biết đọc chữ, nó cầm tờ báo lên đọc chỉ tiết nội dung ở bên trên.

"Nhật báo Đại Minh" vẫn luôn sử dụng văn tường thuật, không cho phép các nhà báo múa bút thành văn, khoe khoang tài viết của mình, không được viết ra những lời mà dân chúng đọc không hiểu, vì thế khi đứa trẻ lớn tiếng đọc ra, người dân ở bên cạnh đều có thể nghe hiểu.

Lý Nhị Lang sợ hãi: "Thật sự lại giảm tiền thuế ruộng à?"

"Trên báo viết như vậy."

Giảm thuế là một chuyện tốt, nếu đổi lại là trước kia, ai mà không vội vàng chạy tới kể cho nhau?

Lý Nhị Lang cầm đồ ăn sáng, hắn có chút lo lắng nói: "Năm trước không phải bệ hạ đã giảm thuế ruộng rồi à? Tại sao năm nay lại giảm tiếp? Triều đình của bệ hạ có đủ cơm ăn no không?"

"Đúng vậy, năm trước giảm, năm nay lại giảm tiếp."

Một ông cụ ở bên cạnh gật đầu uống một hớp trà sáng, giọng điệu thành thực: "Trong tay chúng ta có lương thực nên sẽ không bị c.h.ế.t đói, chúng ta biết bệ hạ là tiên nữ, người sợ chúng ta ăn không đủ no, nhưng người cũng đừng để bản thân bị đói. Nghe nói tiền xây học đường, xây bệnh viện của chúng ta, đều do triều đình bỏ ra."

Loading...