Shopee Chạm để tắt
Lazada Chạm để tắt

Gia Đình Cùng Biệt Thự Xuyên Thời Gian - 199

Cập nhật lúc: 2025-02-19 09:37:19
Lượt xem: 11

"Chẳng lẽ lại không phải, đại học Giang Nam và bệnh viện đệ nhất Giang Nam đều do triều đình bỏ tiền ra, nếu lại giảm tiền thuế ruộng, không biết liệu có thể tăng thêm gánh nặng cho triều đình hay không?"

Có dân chúng suy đoán nói: "Có lẽ là bởi vì bọn họ là tiên nhân, nên không ăn ngũ cốc chăng?"

"Có lẽ vậy..."

Sáng sớm, một đám người dân dậy sớm nói chuyện phiếm.

Không ít thương nhân ngoại quốc từ bên ngoài tới thấy cảnh này mà vô cùng ngạc nhiên, cảm thán không thôi, lần đầu tiên bọn họ thấy triều đình giảm thuế, dân chúng lại còn lo lắng cho triều đình.

Lệnh của triều đình không thể thay đổi xoành xoạch được, đã nói sẽ giảm tiền thuế ruộng vậy chắc chắn sẽ giảm.

Số "Nhật báo Đại Minh" bản đặc biệt nhân dịp kỷ niệm ngày đăng cơ của nữ đế được người dân trong nước đưa nhau đọc, thậm chí nó còn vượt qua bờ bên kia Trường Giang đi tới nhiều nơi ở phương Bắc.

Dù sao khoảng cách cũng gần, cho dù có bị phong tỏa tin tức vẫn có thể biết được đôi chút tình huống ở phía Nam.

"Mẹ nó, đám người thảo nguyên kia đã thu thuế một lần rồi, sao bây giờ bọn chúng lại tới nữa? Đám lính này không biết đ.ấ.m à?" Trong một nông trang thuộc địa phận Bắc Cảnh, một ông cụ mặc áo ngắn nhìn kho lúa trống rỗng, lau nước mắt sau đó bắt đầu mắng.

Bà cụ ở bên cạnh vội vàng che miệng hắn lại, nhỏ giọng nói: "Chẳng lẽ ông không hiểu bọn họ muốn làm gì à? Đừng nói chuyện lung tung." Cho dù thu nhiều thuế cũng được, chỉ cần bọn chúng không cướp cô con dâu bọn họ mới cưới vào nhà là được.

Ông cụ nức nở nói: "Phải đến ngày tháng nào, cuộc sống như vậy mới kết thúc đây?"

"Ta nghe nói nữ đế ở tân triều phía Nam lại giảm thuế ruộng." Bà cụ hâm mộ nói.

Ông cụ vô cùng nghi ngờ: "Vậy cả nhà hoàng đế ở phía đối diện ăn gì?"

Bà cụ nhớ tới lời của thuyết thư tiên sinh nói: "Nghe nói là uống gió, hấp thụ linh khí của trời đất."

Cho dù nữ đế của bọn họ ăn ngũ cốc hay là uống gió, dù sao ở phía đối diện cũng tốt hơn rất nhiều, ít nhất sẽ không bị thu hết đợt thuế này lại đến đợt thuế khác.

"Không biết khi nào người Đại Minh ở phía nam mới đánh tới đây?"

Vô số dân chúng Bắc Cảnh thầm suy đoán trong lòng, ngày ngày bọn họ đều hy vọng nghe được tin tức phía nam đã đánh tới.

Trong đó cũng có không ít các thư sinh Bắc Cảnh từng giây từng phút đều chú ý tới báo chí ở phía nam, trên báo chí còn tuyên bố những chính sách mới đều là chính sách tốt có lợi cho người dân bọn họ, đã vậy, lúc nào bọn họ cũng đều lo lắng nữ đế Đại Minh chỉ muốn yên phận ở một góc, hoàn toàn mặc kệ dân chúng Bắc Cảnh.

Triệu Hi sẽ không cho phép điều này, đám người Triệu Húc, Tiêu Thính Vân cũng sẽ không cho phép.

Hơn 1 năm nay, toàn bộ Đại Minh đều đang chuẩn bị cho việc thu phục Bắc Cảnh, muốn cứu người dân Bắc Cảnh khỏi tình trạng nước sôi lửa bỏng, thề phải đuổi quân thảo nguyên ra khỏi lãnh thổ Bắc Cảnh.

Đất của bọn họ, bọn họ chắc chắn sẽ giành lấy, không phải đất của bọn họ, bọn họ cũng không cần.

Trước kia, Triệu Húc có một giấc mộng đó chính là trở thành một cảnh sát chính trực nhất, có thể trừ bạo an dân, bây giờ giấc mộng của hắn đã thay đổi, hắn muốn học theo Quán Quân Hầu Phong Lang Cư Tư (Hoắc Khứ Bệnh).

Người Thảo Nguyên không phải đám binh lính của triều Thiên Khải, bọn họ có đội kỵ binh tốt nhất, có kinh nghiệm tác chiến phong phú.

Triệu Húc thở dài: "Không mất hai ba năm, sẽ không thể thụ phục được Bắc Cảnh."

[Truyện được đăng tải duy nhất tại monkeydtruyen.com - https://monkeydtruyen.com./gia-dinh-cung-biet-thu-xuyen-thoi-gian/199.html.]

Nếu có thể, bọn họ cũng muốn học theo Nam Tống, an phận lùi về một góc, làm kinh tế sống yên ổn qua ngày lành, nhưng sao bọn họ có thể làm như thế được? Vô số bá tánh Bắc Cảnh còn đang sống trong cảnh nước sôi lửa bỏng.

Rất nhiều tướng sĩ trong quân đội vẫn đang chờ đến ngày khai chiến, ngay cả Sầm Dần tướng quân bọn họ mời tới từ Lĩnh Nam cũng đang háo hức mong chờ Bắc phạt.

Triệu Húc vỗ vào bả vai Tiêu Thính Vân, cười hỏi: "Có lẽ ngươi là người muốn đánh phương bắc nhất nhỉ?"

Tiêu Thính Vân im lặng chỉnh sửa lại quần áo, một lúc lâu sau mới nói: "Đó là nơi ta sinh ra."

Nơi đó vốn là nhà của vô số cựu thần trong triều, khi bọn họ bị bắt phải dời xuống phía nam, bọn họ đều không thể di chuyển phần mộ tổ tiên, nên cả đời này bọn họ chỉ hy vọng có thể trở về tế tổ.

Tiêu Thính Vân và mọi người đều có tình cảm gắn bó với cố hương.

Chuẩn bị hơn 1 năm, cuối cùng cũng tới ngày đại quân xuất chinh, Triệu Hi đứng ở phía trên thành lâu nhìn xuống, các tướng sĩ ùn ùn tiến ra bên ngoài, nhìn ra phía xa, đám người Triệu Húc đang cưỡi ngựa đi ở phía trên cùng.

Nàng đã nhìn thấy cảnh tượng như vậy rất nhiều lần, nhưng lần này có lẽ sẽ lâu hơn nhiêu so với tất cả những lần trước đó.

Nàng chưa bao giờ phải rời khỏi nhị ca và hắn lâu tới vậy.

Chỉ thấy người dẫn quân bỗng nhiên nắm chặt dây cương, một tiếng ngựa hí lên, hắn thúc ngựa xoay người chạy về phía thành lâu.

Người nọ mặc một bộ áo giáp dày nặng, hắn bước hai ba bước đi tới thành lâu đối mặt với nàng, ánh mắt Tiêu Thính Vân nhìn nàng vô cùng nghiêm túc, hắn trịnh trọng nói:

"Triệu Hi, chờ ta trở lại chúng ta sẽ thành thân, có được không?"

Hắn rất ít khi gọi tên nàng, vì thế lần gọi tên này có thể thấy là vô cùng nghiêm túc.

Dựa theo phỏng đoán của mấy người Triệu Húc, nếu có thể thuận lợi thu phục bắc cảnh thì có lẽ sẽ mất khoảng hai ba năm, nếu không thuận lợi thời gian sẽ kéo dài hơn.

Dựa theo tuổi thành hôn ở đây, đến lúc đó nàng và Tiêu Thính Vân đều có thể tính là thanh niên lớn tuổi chưa lập gia đình.

Xung quanh truyền đến tiếng cười trêu chọc, thị vệ phía trên thành đều phát ra tiếng cười ý vị thâm trường.

Vành tai Triệu Hi hơi nóng, thấy ánh mắt nghiêm túc của hắn, cũng hiểu được: "Được, đợi ngươi trở về chúng ta thành thân."

Tiêu Thính Vân cười dài hai tiếng, nắm tay nàng nhẹ nhàng nhéo nhéo, nhìn nàng lâu hơn chút, rồi đi nhanh xuống dưới chân thành, cưỡi ngựa đuổi theo đội quân phía trước.

Triệu Hi đứng ở trên thành, nhìn đội quân càng ngày càng xa dần cuối cùng biến thành những con kiến đen nhỏ, lại đứng trên thành một hồi lúc này nàng mới đi xuống.

Từ biệt lâu như vậy không biết bao giờ mới có thể gặp lại, nhưng cũng may là có điện thoại di động, chờ bọn họ mỗi lần đánh thắng một thành trì là có thể gọi rồi.

Vương triều Đại Minh một mực tu thân dưỡng tính ở phía nam đột nhiên phát động công kích về phía bắc, tin tức này đã nhanh chóng truyền khắp các nơi ở Bắc Cảnh, vô số dân chúng kiếng chân chờ mong, kích động đến lệ nóng doanh tròng.

Tới rồi, cuối cùng bọn họ rốt cục cũng đợi được nữ đế ở phía Nam phái binh tới! Họ đã chờ đợi ngày này quá lâu rồi.

Nhìn dân chúng phía nam bắt đầu có cuộc sống bình yên ấm no, bọn họ ai mà không hâm mộ?

Đội quân này của Triệu Húc chiếm được sự ủng hộ mãnh liệt của dân chúng Bắc Cảnh, đi đến đâu dân chúng cũng đón nhận, trong nước cũng có không ít quân khởi nghĩa do dân chúng tổ chức đòi chống lại người thảo nguyên.

Trong lúc nhất thời, chiến sự hừng hực khí thế.

Loading...