Gia Đình Cùng Biệt Thự Xuyên Thời Gian - 200
Cập nhật lúc: 2025-02-19 09:37:52
Lượt xem: 11
Bọn họ xuất chinh đánh giặc, trong triều nhất định phải bảo đảm việc cung cấp lương thảo và dược phẩm sẽ không xảy ra vấn đề gì, còn cuộc sống của dân chúng vẫn cứ trôi qua như thường.
Vô luận là chiến trường hay là hằng ngày, chữa bệnh đều là quan trọng nhất, người ăn ngũ cốc hoa màu lâu khó tránh khỏi sẽ sinh bệnh.
Một hai năm qua, sau khi lấy kinh đô làm ví dụ bắt đầu xây dựng rất nhiều bệnh viện lớn nhỏ, ngự y trong triều Thiên Khải chỉ chuyên cung cấp cho hoàng thất cũng chia ra tiến vào y quán khám bệnh.
Điều này mới đầu cũng có không ít ngự y không chấp nhận được, tuy chức tước của bọn họ không được tính là cao, nhưng tốt xấu gì cũng là quan, ngày thường đều xem bệnh cho hoàng đế cho các nương nương cho đại thần trong triều, vậy mà hôm nay lại phải đi bệnh viện nhậm chức y quán, có lúc còn phải xem bệnh cho những dân chúng bình thường kia, bọn họ đều cảm thấy rất mất giá của bản thân.
"Có cái gì mà đáng để kiêu ngạo? Hiệu trưởng Triệu Ngôn của chúng ta cũng xem bệnh cho dân chúng như thường đấy thôi."
Triệu Ngôn, đây chính là ca ca ruột của nữ đế, nếu xét theo quy củ của triều Thiên Khải mà nói, vị hiệu trưởng Triệu Ngôn này chính là Vương gia, vậy mà người ta vẫn có thể xem bệnh cho dân chúng bình thường đấy thôi, hơn nữa còn vô cùng hiền lành, nghe thế những ngự y này mới im miệng lại.
Sau đó thì thành thói quen, dù sao... Tiền lương trả rất cao, còn không sợ chữa không được bệnh thì bị rụng đầu.
Từ lúc ở Thục Châu khởi xướng giáo dục, Triệu Ngôn đã tuyển rất nhiều y sinh, hiện giờ các trường y xuất hiện ngày càng nhiều, có thể lại bồi dưỡng ra một nhóm đại phu tương lai.
Ở cổ đại, ngoại trừ người đọc sách có cơ hội làm quan có địa vị cao, thì thay thuốc cứu người địa vị cũng không thấp, cho nên người học y cũng không ít.
Dân chúng nơi này đều rất tôn kính với đại phu hộ sĩ của y quán, đến hiện tại vẫn chưa có tình huống náo loạn nào xảy ra.
Hôm nay Triệu Hi có nhiệm vụ thị sát y quán, bọn họ cải trang rồi mới đi tiến vào y quán lớn nhất kinh đô Giang Nam thấy dòng người đông như mắc cửi, lầu một tất cả đều là bệnh nhân đang đăng ký cùng người nhà bệnh nhân, mọi người xếp hàng đến tận ngoài sảnh, hôm nay mặt trời tuy có chút chói chang, nhưng dân chúng cũng nguyện ý đứng.
Triệu Hi thấy vậy hơi thở dài: "Dân sinh nhiều gian nan." Nàng mới nói ra miệng, một lão đầu cầm phương thuốc nghe xong vô cùng mất hứng: "nữ nhi này, ngươi hiểu không mà nói? Chúng ta có chỗ nào mà nhiều gian nan? Cuộc sống hiện tại của chúng ta đã tốt hơn rất nhiều rồi so với lúc trước, còn có thể được xem bệnh."
Thư ký Đàm Thục Lan phía sau muốn lên tiếng ngăn cản, Triệu Hi lại nháy mắt.
Dân chúng đang xếp hàng một bên cũng xen vào: "Đúng như vậy, trước kia có tiền cũng chưa chắc có thể tìm được đại phu chữa bệnh đâu.
Vợ của Hoàng Tam Nhi sát vách nhà chúng ta vì là song thai nên khó sinh, nếu là trước kia thì c.h.ế.t chắc rồi, Hoàng Tam Nhi thương vợ, nhờ nhi tử ta lái xe bò đưa đến y quán phụ sản Giang Nam cho đại phu khám thử, sinh mổ lấy con, bây giờ cả ba mẹ con đều vô cùng khỏe mạnh! Hiện tại đang ở cữ ở nhà, cho mẹ chồng nàng chăm sóc đây."
"Đúng vậy, bây giờ y quán còn có khoa phụ sản, có nữ đại phu nữ hộ sĩ." Một nữ bệnh nhân bên cạnh gật đầu đáp.
Còn có một bà lão nói: "Hôm qua ta còn thấy một hán tử phải cấp cứu, được cả một đội ngũ cứu chữa! Cho nên y quán có cái gì mà không tốt?"
Trình độ đại phu trước kia rất thấp, dân chúng dù có tiền đi chữa bệnh cũng không chắc chữa khỏi, hiện giờ y đại phu do y quán chỉ định khám bệnh, tỷ lệ chữa khỏi được nâng cao rất nhiều.
Một đám dân chúng xếp hàng tán gẫu vui vẻ, lão nhân kia còn muốn tiếp tục giáo huấn Triệu Hi, vừa quay đầu lại đã không thấy bóng dáng Triệu Hi cùng Đàm Thục Lan nữa rồi?
Triệu Hi vừa đi vừa nói: "Thục Lan, ngươi biết đại ca ta vì sao không muốn vị trí kia không?"
[Truyện được đăng tải duy nhất tại monkeydtruyen.com - https://monkeydtruyen.com./gia-dinh-cung-biet-thu-xuyen-thoi-gian/200.html.]
Đàm Thục Lan cùng thị vệ đi theo chung quanh vô cùng sợ hãi, ai lại dám bàn đến chuyện ngôi vị hoàng đế?
Triệu Hi biết thư ký sẽ không trả lời, lại nhìn bệnh nhân và người nhà lui tới trong bệnh viện, nhẹ giọng nói: "Bởi vì cảm giác thành tựu, đại ca ta thích cảm giác thành tựu khi có thể cướp người từ trong tay Diêm vương ra, mà ta, cũng thỏa mãn với cảm giác thành tựu khi nhìn thấy dân chúng được sống những ngày tốt đẹp."
Nếu dân chúng có bảo hiểm y tế, Triệu Hi rất nhanh đã nghĩ đến khuôn mặt gào thét của Hộ bộ thượng thư Bành Nghị, đành đè suy nghĩ này xuống.
Vô luận là giáo dục bắt buộc hay là bảo hiểm y tế, hiện tại quốc khố đều không đủ để chống đỡ, con đường đầy gian nan của nữ đế vẫn còn rất dài nha.
Đại ca Triệu Ngôn rất bận, nghe nói vừa có một bệnh nhân từ Kinh Châu đi thuyền tới, nên hắn mới không thể đến gặp nàng được.
Triệu Hi cũng không thèm để ý, sau khi được người khác tiếp đãi rời khỏi bệnh viện.
"Be hạ, bây giờ chúng ta hồi cung sao?" Thư ký hỏi: " Tiếp theo tạm thời không có lịch trình gì"
Vốn tưởng rằng bệ hạ sẽ cùng đại ca nàng ăn cơm, kết quả bởi vì có bệnh nhân cần cấp cứu mà phải hủy bỏ.
Triệu Hi không sao cả cười cười: "Đi dạo khắp nơi đi."
Đám thị vệ trong bóng tối đề cao cảnh giác, chú ý hướng đi bốn phía.
Triệu Hi đi dạo trên đường, thỉnh thoảng mua chút đồ lặt vặt, đột nhiên nhìn thấy có rất nhiều dân chúng chạy tới một nơi nào đó, Đàm Thục Lan vội vàng giữ lại một người hỏi thăm.
"Lên tòa, có phụ nhân kia kiện trượng phu của mình lên công đường, ta thật sự chưa từng thấy qua, ta muốn đi xem." Dân chúng bị kéo lại vội nói.
Triệu Hi nhướng mày, ý bảo cùng đi xem, thị vệ trong bóng tối thiếu chút nữa khóc, Nữ Đế của bọn họ thật sự thích đi xem náo nhiệt nha.
Bọn họ chen chúc bên ngoài công đường, nhìn thấy một đôi vợ chồng quỳ gối dưới công đường, hai người tuổi tác cũng không lớn, Triệu Hi đoán chừng cũng chỉ hai mươi lăm hai mươi sáu tuổi, nhìn quần áo đoán gia cảnh cũng không tệ lắm.
"Nghe nói là nam nhân này muốn cưới thêm thiếp, phu nhân của hắn không đồng ý cho nên mới nháo đến quan phủ." Một dân chúng đang hóng hớt bên cạnh nói.
"Nữ nhân này nhà hắn đúng là hổ cái, còn muốn quản nam nhân của mình cưới thêm thiếp?"
Dân chúng nghị luận sôi nổi, nữ nhân kia hiển nhiên cũng nghe được, không cam lòng nói: "Thưa lão gia, lúc trước do nhà ta nghèo đến cơm không có mà ăn y phục cũng không có mà mặc, từ khi nữ đế đăng cơ đến nay cuộc sống ở nhà ta cũng dần được tốt lên.
Trước khi ta xuất giá phụ thân ta là một thợ thủ công đồ sứ, vì thế ta cũng ngẫu nhiên học được một chút, cho nên đến xưởng thủy tinh tìm việc làm."
Mọi người nghe nói như thế, lúc này dùng ánh mắt khâm phục nhìn nữ nhân kia.
Những thương nhân nước ngoài kia đối với sản phẩm lưu ly của Đại Minh bọn họ tương đối yêu thích, dần dần bắt đầu vượt qua đồ sứ một chút.
Cho nên nước lên thì thuyền lên, công việc ở xưởng lưu ly vô cùng đáng giá! Mỗi lần xưởng lưu ly tuyển dụng, dân chúng đều chen lấn đến vỡ đầu.