Gia Đình Cùng Biệt Thự Xuyên Thời Gian - 202
Cập nhật lúc: 2025-02-19 09:41:37
Lượt xem: 9
Từ Quảng vẻ mặt đau khổ, nghẹn một hồi lâu mới chắp tay, nói sang chuyện khác: "Muôn tâu bệ hạ, ít ngày nữa ngoại vực sẽ có các đoàn sứ giả tới thăm."
Triệu Hi nhớ rõ chuyện này, thuyên Đại Minh ra nước ngoài năm ngoái đoán chừng cũng sắp trở lại, nàng gật đầu nói: "Vậy việc này giao do ái khanh phụ trách chiêu đãi."
Từ Quảng rất nhanh kích động: "Vi thần nhất định toàn lực đốc thúc, nhất định biểu lộ quốc uy của triều ta."...
Đại Minh nằm ở phương nam, cả nước có mạng lưới sông ngòi dày đặc, ngoại trừ trong nước ra sức khơi thông vận chuyển bằng đường thủy, còn có tới chín hãng đóng tàu lớn ở khu vực duyên hải để mở rộng thị trường, mỗi ngày trời còn chưa sáng, bến cảng đã có đầy công nhân đến làm việc.
Đại Minh không chỉ ủng hộ buôn bán với nước ngoài, mà còn có cả chính sách ủng hộ đối với ngư dân ra biển đánh cá, từ khi có kỹ thuật đóng thuyền tiên tiến do tiên nhân mang đến, ngư dân ra biển cũng càng ngày càng bắt được nhiều cá biển.
Hôm nay khác với mọi hôm, có rất nhiều đại quan tới, nghe nói là nữ đế bệ hạ phái tới tiếp đãi thủy thủ về nước.
Mặt trời đỏ ửng như trứng lòng đào thong thả nhô lên từ đường chân trời, ánh sáng mờ chiếu sáng mặt biển, trong sương mù ngoài xa mơ hồ có thể thấy được từng chiếc thuyền biển khổng lồ.
Lễ bộ thượng thư Từ Quảng cầm kính viễn vọng, nhìn thấy trên boong tàu còn có người đang vẫy tay.
Bọn họ đã nhận được tin tức hôm nay đội thuyền biển này sẽ về nước từ lần đi tiếp tế ở cảng Tuyền Châu.
Đoàn tàu càng tới gần, dân chúng trên bến cảng càng thấy rõ ràng.
"Đại Minh chúng ta lại có thể tạo ra thuyền đi biển lớn như vậy? Quả thực là quái vật khổng lồ." dân chúng khoa tay múa chân bàn tán.
"Đại Minh chúng ta đất rộng của nhiều, cái gì mà không có? Cần gì phải ra biển đi đến những quốc gia man di kia?"
Bọn họ là thiên triều thượng quốc, cho dù muốn buôn bán với nước khác, cũng không nên hạ mình chủ động mới đúng.
"Cha, vì sao mấy chiếc thuyền phía sau lại nhỏ hơn thuyền đẳng trước?" có đứa nhỏ cưỡi trên cổ cha mình, tò mò hỏi.
Hán tử trẻ tuổi đỡ con mình cho khỏi ngã, ngữ khí cực kỳ kiêu ngạo nói: "Mấy chiếc thuyền phía sau là của phiên bang man dị, không phải của Đại Minh chúng ta."
Nghe nói tàu biển của Đại Minh bọn họ đi dọc theo eo biển Malacca, xa nhất đến tận Sri Lanka, đám tàu nước ngoài phía sau là đi theo họ trở về.
Bàng Vân Hải là huynh đệ của Bàng Vân Hổ, hai huynh đệ đều kiếm ăn trên biển, Bàng Vân Hải là người dẫn đầu chuyến đi lần này.
"Gặp qua Thượng thư đại nhân..."
Từ Quảng nhìn về phía chiếc thuyền lớn kia, vội vàng ngắt lời: "Các ngươi viết thư về, nói là đổi được rất nhiều hoàng kim?"
Bàng Vân Hải nghe vậy, cười càng tươi: "Đúng vậy!"
Từ Quảng: "Mau dẫn chúng ta đi xem."
Từ Quảng dẫn một đám thần tử đi theo Bàng Vân Hải lên thuyền, nhìn thấy vàng bạc đầy cả một thuyền, khó có thể bình tĩnh.
Đám man di nước ngoài kia có nhiều vàng như vậy sao? Những thứ vật dụng đơn giản kia, bọn họ cũng dùng vàng để đổi?
Bàng Vân Hải nói: "Cho dù vật dụng đơn giản ở tại Đại Minh chúng ta, đám người nước ngoài kia cũng không biết cách chế tạo, đương nhiên cũng có thể đầu cơ trục lợi, cho nên bọn họ cầm vàng xếp hàng xin được đổi."
Đám quan viên nhìn đống vàng rực rỡ kia mắt đều xanh lè, trên cả thế giới, cho dù là đông hay tây, xưa hay nay, vàng cũng đều là đồng tiền mạnh! Thì ra đi biển một lần như vậy lại có thể kiếm được nhiều tiền như vậy...
Hiện tại làm gì cũng cần tiền, số tiền này mà đổ vào quốc khố quả thực là giàu đến chảy mỡ, huống chi đây mới là lần đầu ra biển, quy mô vẫn còn chưa lớn.
[Truyện được đăng tải duy nhất tại monkeydtruyen.com - https://monkeydtruyen.com./gia-dinh-cung-biet-thu-xuyen-thoi-gian/202.html.]
Hộ bộ thượng thư Bành Nghị đương nhiên biết thị trường có quá nhiều hoàng kim cũng sẽ có hại, nhưng hiện tại còn chưa đến mức đó.
"Tất cả đều là vàng sao?"
Bàng Vân Hải lắc đầu nói: "Trên thuyền còn có rất nhiều vật phẩm nước ngoài."
Các vị đại thần không để ý lắm, chỉ cảm thấy Đại Minh đất rộng của nhiều cái gì mà không có? Các đại thần nhìn nguyên vật liệu vận chuyển về từ tiểu quốc, vẻ mặt bình tĩnh, ngược lại lại rất thích hương liệu.
Thiên Trúc có nhiều hương liệu, cái này ở trong nước cũng rất đắt đỏ.
Thế nhưng những thứ hàng hóa cũng không kích thích bọn họ được bằng đống vàng bạc kia.
"Gọi người tới vận chuyển đi!"
Bàng Vân Hải gật đầu, nhắc nhở: "Đúng rồi đại nhân, không thể vận chuyển vàng bạc và hàng hóa trên chiếc thuyền cuối cùng tới quốc khố."
Các vị đại thần kinh ngạc, vì sao?
Bàng Vân Hải tiếp tục nói: "Đây là lệnh của bệ hạ, vàng bạc và hàng hóa trên chiếc thuyền cuối cùng là phần thưởng cho các tướng sĩ thủy thủ."
Mọi người kinh ngạc, nhanh chóng hiểu ra.
Đây chính là "Trọng thưởng tất có dũng phu"
Mặt biển mênh mông, đối với dân chúng Đại Minh bọn họ mà nói, ra biển là một chuyện cực kỳ nguy hiểm, bọn họ thà an ổn ở nhà làm ruộng vào xưởng làm việc, thế nhưng thu nhập cao như vậy, tất nhiên sẽ có người chịu làm.
Đừng nói những tên chân đất kia, ngay cả đám người bọn họ là thế gia đại thần nhìn quen tiền tài, nhìn thấy đống vàng bạc kia cũng thèm muốn chết.
Tuy là tiếc tiền, nhưng thượng thư cũng không ngăn cản, liên tục gật đầu nói: "Cứ làm như bệ hạ phân phó." Sau đó một đám đại thần lại nhiệt tình hoan nghênh đoàn sứ giả nước ngoài, nhất thời bến cảng náo nhiệt như Tết.
Hai chữ "ra biển" trở thành đề tài bàn tán sôi nổi trong dân chúng, còn có không ít người kể lại trải nghiệm của mình.
Tên chân đất lúc trước một nghèo hai trắng, vì kiếm miếng ăn lên thuyền ra biển, ai ngờ chưa được bao lâu, trở về đã trở thành nhà giàu.
"Con trai thứ ba của Trần lão đầu ở cuối phố Phong Ninh, trước kia nghèo đến mức kiếm sống khắp nơi, bây giờ ra biển trở về, vừa rồi ta nhìn thấy hắn gọi người quy hoạch nền móng chuẩn bị xây nhà mới, nghe nói là muốn xây nhà ba tầng bằng xi măng." Có dân chúng ngồi tám chuyện, trong miệng còn ăn đậu phộng xào.
"Đúng vậy đó. Ta thấy hai huynh đệ Trịnh gia vừa trở về chạy đi tiền trang gửi tiền, bà mối đã sắp đạp nát cửa nhà hắn, tiếc là hai khuê nữ nhà ta đều lập gia đình rồi."
"Nghe vậy ta cũng muốn đi biển, không biết lần sau là khi nào..."
Hiệu ứng này chính là mục đích của Triệu Hi, Đại Minh đúng là đất rộng của nhiều giàu tài nguyên, có thể tự cung tự cấp, cứ để cho những tài phú kia hấp dẫn dân chúng tự nguyện đi biển! Có trọng thưởng tất có dũng phu, cứ như thế, một trăm năm sau bọn họ sẽ có thể nắm chặt quyền lực trên biển.
Nếu không, dựa theo phong cách của đại thần trong triều, đến lúc đó bọn họ sẽ lại thỉnh cầu hủy bỏ việc ra biển hao tài tốn của này, không có chút mồi làm sao làm được?
Về phần Triệu Hi, nàng lại chú trọng nhất những nguyên liệu tâm thường vừa mua được.
Hộ bộ thượng thư Bành Nghị cực kỳ cao hứng, nghe nói quốc khố lại tràn đầy, cười toe toét.
Có tiền mới có thể xây dựng cơ sở hạ tầng, có tiền mới có thể trợ giúp tiền tuyến đánh giặc phương bắc, dân chúng có tiền mới có thể sống an lành.
Dù sao trong túi có tiền, trong lòng không hoảng hốt.