Gia Đình Cùng Biệt Thự Xuyên Thời Gian - 203
Cập nhật lúc: 2025-02-19 09:42:05
Lượt xem: 12
Hiện tại chiến sự ở phía bắc thuận lợi, sắp đẩy tới khu vực Hà Sáo rồi, nhưng vô số nơi hiện đang trong tình trạng tàn phá, dân chúng ăn không đủ no, mặc không đủ ấm, đều đang chờ xây dựng lại.
Nếu không có tiền thì biết làm sao đây?
Nghĩ đến việc đám man di kia sẽ mang lại cơ hội buôn bán, nhờ đó mang lại vô số vàng bạc, đại thần trong triều đều buộc mình quên đi kỳ thị tiếp đãi bọn họ.
Trước kia triều Thiên Khải triệt để thi hành chính sách cấm biển, mọi người chỉ biết trồng trọt kiếm ăn, mới có mấy mẫu đất thì có thể sản xuất ra được bao nhiêu tiền tài? Không c.h.ế.t đói là tốt rồi.
Hiện nay phía trên giàu có, dân chúng phía dưới cũng giàu theo, như vậy có gì không tốt?
Chỉ cần biết cách giám sát, để cho đám thương nhân tham tiền kia không lợi dụng được sơ hở, cách làm này rõ ràng là tốt.
Trong túi có tiền, các tướng sĩ ở bên ngoài chiến đấu lại chứng minh được cốt khí của triều đình Đại Minh, bọn họ cũng hãnh diện hơn lên.
Từ tháng mười năm trước, sứ đoàn nước ngoài theo đội tàu biển cùng trở về ở kinh đô Đại Minh, được hưởng thụ đãi "Khách đến như ở nhà", kéo dài đến ngày xuân năm thứ hai, vẫn lục tục có đoàn ngoại giao từ các quốc gia khác tới triều cống.
Đi trên đường xi măng ở kinh đô Đại Minh, thường xuyên gặp được thương nhân người nước ngoài, người dân Đại Minh đối xử với bọn họ cũng không tệ, chỉ cần không gây chuyện, biết tuân thủ luật pháp là được.
Dân chúng thấy thương nhân nước ngoài thỉnh thoảng thán phục, thường xuyên cảm thấy tự hào.
Nữ đế quả nhiên không hổ là tiên nữ, thể diện mà triều Thiên Khải trước kia làm mất, hiện tại đã được đền bù.
Vô số đoàn đi sứ đến thể hiện lòng kính trọng, cũng tỏ ra muốn được học tập các hạng công nghệ vĩ đại của vương triều Đại Minh, Triệu Hi không thèm phản ứng.
Mùa xuân là mùa ngắm hoa, trăm hoa đua nở, chiến sự ở tiền tuyến tiến triển thuận lợi, Triệu Húc tướng quân cùng Tiêu tướng quân đã thu phục được bình nguyên Hà Sáo, đây chính là nông trường tự nhiên cực kỳ phù hợp để nuôi ngựa, chăn dê chăn trâu ở đó có thể sản xuất được vô số lông dê, nhưng đại quân vẫn còn chưa muốn trở về.
Tình hình ở tiền tuyến đang tốt đẹp, cả Đại Minh đều thở phào nhẹ nhõm, đại thần trong triều cũng theo gia đình nữ đế ra ngoài ngắm hoa.
Những đại thần kia hưng phấn lên còn làm mấy bài thơ, Triệu Hi đương nhiên không biết làm thơ, cũng không muốn trộm thơ của thi tiên thi thánh.
Rất nhiều người trong các sứ đoàn nước ngoài đã học tiếng Hán, đều vỗ tay, mặc dù nghe không hiểu cho lắm, nhưng vỗ tay khen hay đương nhiên là không sai được, còn có người hứng thú cũng muốn học làm thơ.
Dù sao hiện tại, cái gì của Đại Minh bọn họ cũng muốn học.
"Bệ hạ, Phi Thiên Tổ đã chuẩn bị xong." Thư ký Đàm Thục Lan đi tới báo cho Triệu Hi.
Triệu Hi vừa lúc đang buồn ngủ, đôi mắt sáng lên: "Vậy kêu bọn họ bắt đầu đi."
Thay vì nhìn người ta làm thơ, Triệu Hi vẫn thích đồ chơi mới hơn.
Nơi này vĩnh viễn không thiếu người tiến hành thực nghiệm, đám học sinh kia cũng là một trong số đó.
Một đám đại thần tò mò nhìn đám học sinh mang theo đồ vật đi ra, tiến hành kiểm tra lần cuối.
"Ta nghe nói đây này là thần vật biết bay, mô phỏng theo chim sắt biết bay của tiên nhân?"
"Sao ta thấy hoàn toàn không giống với chim sắt hôm bệ hạ lên ngôi?" Lý tướng cau mày nói.
"Thật sự sẽ không gặp vấn đề sao? Nếu rớt xuống sẽ mất mạng đó."
Ngày nữ đế lên ngôi, không ít đại thần đã từng nhìn thấy thần khí biết bay, mặc dù toàn thân đen như mực, nhưng trông vẫn khá giống chim chóc, thứ mà đám sinh viên đại học trước mặt làm ra lại trông giống một quả cầu tròn, dưới quả cầu còn có cái rổ, thoạt nhìn rất không an toàn.
[Truyện được đăng tải duy nhất tại monkeydtruyen.com - https://monkeydtruyen.com./gia-dinh-cung-biet-thu-xuyen-thoi-gian/203.html.]
Sinh viên cầm đầu Phi Thiên Tổ nhìn quanh, ánh mắt đầu tiên là nhìn Triệu Hi, lại nhìn Thái thượng hoàng và Thái hậu ngồi ở bên cạnh, hắn biết nếu mời gia đình nữ đế tuyệt đối sẽ thất bại, cho nên nhìn về phía đám người Lý tướng Đào Tư Lễ Trần Hành, trong mắt tràn đầy chờ mong: "Không biết các vị đại nhân, có muốn cùng chúng ta bay thử không?"
Đám người Lý tướng ngay lập tức cự tuyệt: "Không cần, các ngươi thí nghiệm một mình đi."
Đùa đi, bọn họ cũng sợ chết.
Đám học sinh có chút thất vọng, đành phải tự mình trèo vào trong rổ. Ba người vào một rổ, mỗi người đều có nhiệm vụ, tổng cộng mười cái khinh khí cầu.
Hai vợ chồng Triệu Hi và Triệu Chí Dân biết khinh khí cầu, nhưng chưa bao giờ ngồi thử, nhìn cái khinh khí cầu phiên bản cổ đại kia có chút khó chịu.
Đám sinh viên đại học lại vô cùng tự tin vào phát minh của mình, ở trong rổ mân mê một lúc.
Trước mắt mọi người, khinh khí cầu dần dần bay lên, cái rổ bắt đầu rời khỏi mặt đất, một mét, hai mét...
"Thật... Thật sự bay được?" Mọi người vô cùng kinh ngạc.
Binh bộ thượng thư bỗng nhiên nghĩ tới cái gì, mắt đỏ lên, vội vàng gọi người lấy một cái kính viễn vọng đến, nhìn lên trời.
Ngay cả khi nhìn bằng ống kính viễn vọng, người trên rổ cũng càng ngày càng nhỏ, điều này chứng minh bọn họ ngày càng bay cao.
Binh bộ thượng thư lẩm bẩm nói: "Người bình thường như chúng ta cũng có thể bay sao? Nếu là từ trên đó ném thuốc nổ xuống..."
Đám học sinh kia bay vòng quanh kinh đô, vô số dân chúng ra khỏi nhà nhìn lên trời, cũng may đã có không ít người thấy cảnh tượng ngày nữ đế đăng cơ, hôm nay mới không hoảng sợ.
"Xin hỏi bệ hạ, thần khí biết bay này có an toàn không?" Binh bộ thượng thư quay đầu, vội vàng hỏi.
Tuy thứ này là do đám học sinh kia làm ra, nhưng nguyên lý mà bọn họ dùng đều là học được từ sách vở mà tiên nhân mang đến.
Những lúc nhàn hạ Triệu Hi cũng có đọc một ít sách về phương diện này, nàng nói: "An toàn, tỷ lệ tử vong không đến một phần trăm.
Khí cầu này là dựa vào độ nóng lạnh của không khí trong túi để điều tiết cất cánh và hạ cánh, nhưng muốn di chuyển phải dựa vào hướng gió."
Hướng gió, hôm nay không đúng thì chờ đến mai là được!
Quá tốt!
Người cổ đại đều từng mơ tưởng được bay lượn trên bầu trời như chim chóc, cũng từng thử qua, nhưng đều thất bại.
Không ít đại thần trong lòng nghĩ thầm, bệ hạ cũng nói là an toàn, ai mà không muốn bay lên trời cao, quan sát non sông tráng lệ này?
Triệu Hi có chút buồn cười, khinh khí cầu ở hiện đại thường được dùng để quay phim du lịch, đúng là công cụ ngắm cảnh tốt.
Binh bộ thượng thư lại nghĩ, có loại khí cầu này, có thể bay qua Trường Giang không?
Đám người nước ngoài kia cũng trợn tròn mắt nhìn, kích động đến mức đứng dậy vỗ tay, lại đột nhiên xoay người làm lễ lớn nhất của quốc gia bọn họ trước mặt Triệu Hi, huyên thuyên nói một đống lớn.
Triệu Hi chỉ hiểu được một nửa, phiên dịch viên dịch lại cho nàng.
Trừ bỏ một đống lời khen ngợi hoa hòe hoa sói, nói tóm lại chính là muốn học tập kỹ thuật này.
Triệu Hi cười như không cười, tìm lý do bỏ qua đề tài này, chờ đám học sinh kia kích động xuống khỏi khinh khí cầu, còn ra lệnh cho bọn họ tiếp tục nghiên cứu chế tạo, nàng sẽ cho đủ kinh phí nghiên cứu khoa học.
Như là bị màn biểu diễn của Phi Thiên tổ ngày đó kích thích, mấy ngày sau, Triệu Hi nhiều lần nhận được tấu chương của phiên bang, ngữ khí trong tấu chương khẩn thiết đến cực điểm, biểu đạt tình yêu tha thiết của người phiên bang đối với văn hóa Đại Minh, cực lực hy vọng được học tập, khẩn cầu nữ đế quý quốc đồng ý.