Gia Đình Cùng Biệt Thự Xuyên Thời Gian - 205
Cập nhật lúc: 2025-02-19 09:43:48
Lượt xem: 18
Triệu gia chưa bao giờ keo kiệt về việc ban thưởng cho người có công, tuyệt đối không làm các tướng sĩ chạnh lòng, cũng sẽ chiếu cố người nhà của những tướng sĩ đã hy sinh thật tốt.
Tiêu Thính Vân nhìn gương mặt bôi phấn của nàng, bỗng nhiên chắp tay nói: "Be hạ, mạt tướng có thể xin ân thưởng hay không?
Triệu Hi hơi kinh ngạc, không hiểu Tiêu Thính Vân làm vậy là để làm gì.
Tiêu Thính Vân nói: "Ta có thể xin bệ hạ chiếu thư, hỏi cưới vị hôn thê chưa qua cửa kia của ta không?"
Vành tai Triệu Hi đỏ bừng lên, giờ nàng mới nhớ, trước khi đại quân xuất chinh, nàng từng đồng ý với hắn cái gì.
Chỉ cần Tiêu Thính Vân trở về, bọn họ thành thân.
Mà hôm nay, hắn đã trở lại.
....
Lễ bộ thượng thư Từ Quảng lâm vào trong mê mang, hắn tự xưng là tinh thông lễ chế, đối với các loại lễ nghi tế tự trong triều như nắm trong bàn tay, nhưng hiện giờ hắn lại không biết bắt đầu từ đâu.
Từ xưa đến nay vốn chưa từng có nữ đế, hắn cũng chưa bao giờ tổ chức nghi thức đại hôn cho nữ đế cùng vương phu.
"Đại nhân, theo ý của hạ quan, chắc cứ dựa theo đại hôn của hoàng đế mà làm đi? Dù sao hạ quan nghe nói Duệ vương cũng có ý làm con rể của nhà bệ hạ." Một vị quan thân tín đề nghị.
Vương sư đắc thắng nam quy, nữ đế bệ hạ vô cùng vui mừng, phong thưởng vô cùng lớn.
Dựa theo quốc chế tiên triêu là không phong vương khác họ, nhưng Tiêu tướng quân lại đại hôn cùng với nữ đế, nên được phong làm Duệ Vương.
Không ít cựu thân trong triều hiểu rõ, nhưng cũng không có ai nhảy ra vạch trần.
Từ Quảng nhíu mày ngẫm lại nói: "Cũng chỉ có thể làm như vậy, Duệ Vương điện hạ theo các nghi lễ đã được sửa từ các hoàng hậu trước vậy."
Triệu gia không thích phô trương lãng phí, nên Triệu Hi đã đem mấy bước rườm rà không cần thiết của đại hôn giản lược đi, nhưng khi nhận được quy trình đại hôn từ chỗ Lễ bộ thượng thư vẫn khiến nàng cảm thấy mệt mỏi không thôi.
Triệu Hi vì thế còn đặc biệt gọi những người ở Lễ bộ tới, ai ngờ Từ Quảng lại cầm đầu những quan viên ở Lễ bộ cự tuyệt rất quyết đoán, nữ đế nước Đại Minh đại hôn, là việc liên quan đến thanh danh và thể diện của Đại Minh bọn họ, đến lúc đó không chỉ có dân chúng trên dưới cả nước thời khắc chú ý, mà còn sẽ có cả những phiên bang tiểu quốc man di đều sẽ tới tham gia, nếu làm nhỏ chẳng phải là để cho những người đó chê cười sao?
Không chỉ phải làm, mà còn phải làm thật lớn!
Tiêu Thính Vân nở nụ cười: "Cứ làm theo như sắp xếp của Lễ bộ đi."
Tiêu Thính Vân không ngại phiền toái chút nào, chỉ mỗi việc thử trang phục cưới cũng đã thử ba lần, mỗi lần đều rất phối hợp.
Hắn đã phối hợp như vậy, Triệu Hi cũng chỉ đành làm theo quy củ của Lễ bộ.
Triệu Chí Dân và Vương Tuyết Cầm là cha nương của Triệu Hi, cũng thêm vào một chút ý kiến.
Mùa xuân năm Vĩnh Xương thứ tư, Đại Minh khai quốc, nữ đế cùng vương phu đại hôn.
Đại hôn tổng cộng ba ngày, ngày hôm sau sẽ là lễ đại hôn chính.
Trời vừa tờ mờ sáng, nghi thức đại hôn đã bắt đầu, trong cung phủ kín đèn lụa đỏ.
Các quan viên phân ra đứng hai bên nữ đế, nghênh đón Duệ Vương điện hạ vào cung.
Bởi vì thân phận Triệu Hi có chút bất đồng, nên nghi thức đế vương đại hôn cũng có chút khác biệt, hai người sau khi tiếp nhận triêu bái quần thần đi bái kiến cha mẹ, dưới sự chủ trì của Lễ bộ kính trà cho Thái thượng hoàng cùng Thái hậu, sửa miệng.
Một bên truyền đến tiếng cười của Triệu Húc: "Phát lì xì, phát lì xì."
Triệu Ngôn cũng cười nói: "Ai cướp được thì là của người đó."
Nếu là muội muội nhà mình kết hôn, vậy cũng phải dựa theo thói quen của bọn họ, phát chút tiền lì xì để náo nhiệt hơn.
Ở đây ngoại trừ người hầu trong cung, phần lớn đều là quan lớn trong triều cùng gia quyến của bọn họ, bọn họ vừa quay đầu nhìn lại thấy hai vị huynh trưởng của nữ đế, hai vị Vương gia hôm nay trong không khí vui mừng này đang lấy ra túi quà của mình, bên trong đều chứa hồng bao đỏ thẫm.
Triều Thiên Khải cũng có tập tục phát lì xì, phần lớn là tiền mừng tuổi trưởng bối phát cho van bối vào dịp tết âm lịch.
Bao lì xì kia cũng không tính là lớn, lại còn được làm từ giấy, chắc cũng không chứa được bao nhiêu bạc, dù sao tiền đồng nặng bao nhiêu tất cả mọi người ai cũng biết.
[Truyện được đăng tải duy nhất tại monkeydtruyen.com - https://monkeydtruyen.com./gia-dinh-cung-biet-thu-xuyen-thoi-gian/205.html.]
Có thể được tham gia đại hôn của nữ đế, có ai quan tâm mấy đồng tiền kia?
Thấy hai vị vương gia rải bao lì xì, bọn họ cũng thập phần nể tình mà nhận vài cái, tay nhéo nhéo bao lì xì có chút ngơ ngác.
"Bên trong này không giống như đựng đồng xu, cũng không giống có vàng bạc." Có người nhỏ giọng nói thầm.
Người ở bên ngoài nhịn không được mở ra nhìn một chút, bên trong là một tờ giấy.
À không, tờ giấy này giống như là được đặc chế, còn có dấu hiệu chống làm giả, góc phía trên thì dùng con số viết để biết được tờ giấy này trị giá bao nhiêu, tờ giấy trong tay hắn này chắc giá trị bằng một lượng bạc.
Triệu gia bọn họ xuyên qua đã nhiều năm, bây giờ toàn bộ Đại Minh bao gồm cả Bắc Cảnh đều đã có rất nhiều quận huyện dùng đến giấy.
Mấy người Lý tướng Đào Tư Lễ cũng nhận được mấy bao lì xì, nhìn thấy tờ tiền giấy được đặc chế bên trong, trong giây lát đều suy nghĩ xem đây là vật gì.
Hiện nay trong nước buôn bán phát triển, nếu mọi người đều mang vàng bạc trong người sẽ rất bất tiện, nhưng tiền giấy thì lại khác, cái này so với những vật kia nhẹ hơn rất nhiều.
Nhìn tờ tiền giấy kia không giống như là tùy ý vẽ ra để đổi lấy ngân lượng, mà là đặc chế, không ít đại thần hiểu được đây sẽ là xu thế trong tương lai.
Triều đại này, loại tiền giấy đầu tiên trong lịch sử đã ra đời trong nghi thức đại hôn của nữ đế khai quốc Đại Minh.
Những bao lì xì này cũng không phải tranh mua, hai vị Vương gia cũng phát ra rất nhiều, coi như là đi lấy không khí vui mừng.
Cho đến khi mặt trời lặn, trăng sáng nhô lên cao, Triệu Hi mới đỡ cánh tay Tiêu Thính Vân, không cho hạ nhân trong cung đỡ, hai người cùng nhau trở lại tân phòng ở biệt thự.
Tân phòng là do đại ca nhị ca, cùng với nữ tử có quen biết Lục Doanh Doanh Đàm Thục Lan cùng hạ nhân trong cung đến trang trí, đập vào mắt tràn đầy màu đỏ, ngay cả chăn cùng gối đầu trên giường cưới cũng là làm từ lụa đỏ.
Triệu Hi vừa vào nhà đạp rớt giày trên chân, cả người ngã xuống giường cưới, hơi nhắm mắt than thở: "May mắn bọn họ cũng không ra sức mời rượu quá nhiều, bằng không cả hai chúng ta đều muốn say."
Nhưng cho dù là uống rượu nồng độ thấp, thì Triệu Hi uống nhiêu cũng có chút muốn say, mặt đỏ bừng.
Cũng may nơi này không cần mang giày cao gót, nếu không hôm nay nàng mà mang giày cao gót lại còn phải đi tới đi lui thì sẽ mệt c.h.ế.t mất.
Trong phòng ngủ không có tiếng trả lời, Triệu Hi trong lòng kinh ngạc nhưng lại cảm thấy trên chân vô cùng thoải mái, nàng vội vàng mở mắt nhìn, thì thấy Tiêu Thính Vân ngồi ở giường cưới đang giúp nàng cởi giày, bên chân còn đặt một đôi dép lê mới.
Triệu Hi nhìn vào đôi mắt sâu thẳm như biển của Tiêu Thính Vân, trên mặt càng nóng, cô vội vàng đứng dậy mang giày đi vào phòng thay đồ, từ bên trong lấy ra hai bộ áo ngủ: “Thay đồ cưới trước đi."
Tiêu Thính Vân hỏi: "Có cần gọi hạ nhân vào không?"
Triệu Hi lắc đầu cự tuyệt, chuẩn bị cởi một thân quần áo cưới rườm rà này, một mình ngồi ở bên giường cùng quần áo cưới cùng với vương miện trên đỉnh đầu so tài.
"Nương tử, để ta tới giúp nàng."
Mấy ngày nay Tiêu Thính Vân rất vui, thấy nàng sắp nhổ mấy sợi tóc của mình xuống, vội vàng đưa tay ngăn cản động tác có chút thô bạo của nàng, lại ngồi xuống phía sau nàng, ngón tay thon dài lạnh như ngọc của hắn xẹt qua cổ nàng, đầu ngón tay lại nóng bỏng, lại làm Triệu Hi vô cùng xấu hổ.
Người phía sau thuận thế nhẹ nhàng ôm lấy nàng, ôm cả người nàng vào trong n.g.ự.c hắn, hôn dọc theo chiếc cổ dài nhỏ, một đường lên tới vành tai.
"Từ Bắc Cảnh trở về mất mấy tháng, chuẩn bị đại hôn lại mất gần nửa năm."
Trong âm sắc Tiêu Thính Vân dường như có một tia ủy khuất.
Khâm Thiên Giám và Lễ bộ bên kia vì một ngày lành mà cãi nhau mấy lần!
Hắn thật sự là có chút hối hận, nên nghe theo chủ ý của Triệu Húc, đáng lẽ trước khi công phá thảo nguyên Vương Đình, lúc chuẩn bị trở về, nên gọi một cuộc điện thoại để cho bọn họ chuẩn bị lễ đại hôn trước.
Nhưng lúc ấy hắn chỉ muốn hỏi nàng, muốn nghe chính miệng nàng đồng ý.
Triệu Hi xoay người ôm nhẹ hắn, nhẹ giọng nói: "Bây giờ cũng không muộn."
Tiêu Thính Vân lên tiếng, bỗng nhiên cầm điện thoại nhìn đồng hồ: "Muộn rồi."
Tiêu Thính Vân đứng dậy đi về phía phòng tắm, Triệu Hi nghe thấy bên trong truyền đến tiếng nước chảy, trong phòng tắm hơi nóng bốc lên, ánh mắt hắn gắt gao theo sát nàng, đứng ở cửa thanh âm khàn khàn hỏi:
"Nương tử cùng tắm không?"
Ngón tay Triệu Hi không khỏi nắm chặt chăn đỏ thẫm dưới thân, cuối cùng gật đầu.
Theo sử Đại Minh ghi lại, sau ngày đại hôn, ba ngày đều không thấy nữ đế ra khỏi phòng, hai người điên loan đảo phượng, nhiều năm sau Đại Minh cuối cùng cũng nghênh đón thời đại thịnh thế.