Gia Đình Cùng Biệt Thự Xuyên Thời Gian - 24
Cập nhật lúc: 2025-01-10 14:01:11
Lượt xem: 108
Trương Tam được đại ca của mình khiêng trở về. Đại ca hắn, Trương Đại là trại chủ của trại Thanh Phong, trong trại có tổng cộng ba bốn mươi hộ người, tổng cộng có gần trăm trại dân.
Từ tối hôm qua Trương Tam đã một ngày một đêm cũng chưa trở về, toàn bộ người trong trại đều lo lắng không thôi, đều suy đoán lúc này Trương Tam sợ là rơi vào trong tay của quan binh.
Trương Đại thừa dịp ban đêm xuống núi cứu đệ đệ, cũng không hiểu Trương Tam này sau khi tỉnh táo sắc mặt lại trở nên trắng bệch.
Trương Đại hơi nghi hoặc, trốn thoát khỏi tay quan sai không phải là chuyện tốt sao? Vì sao vẫn còn mặt ủ mày chau? Trong trại đốt lửa trại chiếu sáng, đại đương gia ngồi trên tấm da hổ ấm áp, uy phong lẫm liệt.
Trong phòng có một phụ nhân, đang chăm sóc mấy đứa nhỏ, cười đắp lại chăn cho bọn nhỏ.
Đầu tiên Trương Tam uống một chén nước, nặng nề dậm chân, vỗ đùi lo lắng nói: "Ca ca nha, chỗ kia nào phải là biệt viện của quan sai đại lão gia? Đó là tiên cảnh. Ngươi sao lại cứu ta trở về, việc này không phải chọc giận tiên nhân sao?"
Trương Đại bán tín bán nghi, hắn vừa rồi gấp gáp muốn cứu đệ đệ, cũng chưa từng nhìn nhiều a: "Chẳng lẽ là giả thần giả quỷ?"
Trương Tam im lặng, giả thần giả quỷ có thể làm cho hắn bị sét đánh?
Trương đại vừa nói liên dừng, một phụ nhân trong phòng đột nhiên sợ hãi kêu to một tiếng, đứa trẻ trên giường bò dậy, cong người lại nôn một cái trên mặt đất, nôn ra hai con trùng dài trơn nhẫn!
Hai huynh đệ Trương Đại Trương Tam vội vàng chạy tới, nhìn thấy hai con trùng còn sống trên mặt đất, sợ tới mức sắc mặt xanh trắng đan xen, đại não trống rỗng .
Cái này... Thế nhưng lại nôn ra con trùng sống từ trong miệng? Giọng Trương Tam run rẩy: "Đây... Đây là hình phạt của tiên nhân. Đại ca, ngươi bây giờ vẫn còn không tin sao? Ngẩng đầu ba thước có thần linh, mắt thần tiên gia như điện, chúng ta nghĩ cái gì làm cái gì nàng đều biết. Ngươi chẳng lẽ ngay cả nhi tử cũng không muốn giữ?"
Hài tử kia là nhi tử của Trương Đại, là cháu trai của Trương Tam.
Trương Đại ôm đứa nhỏ, bản thân hối hận không tìm hiểu rõ thực hư, tùy tiện cứu đệ đệ ra, run ray nói: "Nghe, ta nghe... Người đâu... Nhanh chuẩn bị lễ, sáng sớm ngày mai đi gặp Tiên gia."
Chân trước mới không tin chuyện Tiên gia, chân sau nhi tử miệng liền nôn ra con trùng vẫn còn sống? Trương Đại này sao dám không tin?
Phụ nhân nhỏ giọng bẩm báo, trong trại hai ngày nay còn có không ít đứa trẻ cũng bị nôn ra trùng sống, thời gian không khéo chính vào đêm Trương Tam tự ý xông vào tiên cảnh!
Trương Đại làm sao còn ngồi yên được? Vội vàng bảo trại dân thu dọn những con trùng sống kia vào trong túi.
Trời tờ mờ sáng, không đợi gà gáy sáng đã ôm theo đứa nhỏ nôn ra trùng sống, lệnh trại dân khiêng lễ vật mang xuống núi.
Bọn họ tới sớm hơn nửa canh giờ trước khi thôn dân thôn Đào Hoa khai hoang!
Tiêu Thính Vân lần lượt gõ cửa gọi bọn họ thức dậy, sau khi Triệu Ngôn rửa mặt xong, khe đẩy kính gọng vàng trên sống mũi, ngữ khí sâu kín hỏi: "Thính Vân, hôm nay sao không thấy ngươi gọi muội muội ta rời giường?"
Tiêu Thính Vân cảm thấy ánh mắt vị đại ca này có thâm ý khác, đang nghẹn lời thì Triệu Hi liền mở cửa đi ra.
Triệu Hi vẫn còn nhớ rõ chuyện Trương Tam bỏ trốn tối hôm qua, cũng không muốn ngủ nữa liên bò dậy.
[Truyện được đăng tải duy nhất tại monkeydtruyen.com - https://monkeydtruyen.com./gia-dinh-cung-biet-thu-xuyen-thoi-gian/24.html.]
Trương Đại, Trương Tam nhớ kỹ việc "Không được tự tiện xông vào tiên cảnh", mang theo trại dân đứng ở bên ngoài biệt thự mà do dự bất an.
Người Triệu gia vừa đi đến cửa biệt thự, nhất thời hoàn toàn không còn buồn ngủ, cả nhà trợn mắt há hốc mồm mà nhìn đám trại dân kia mang theo một lượng lớn con mồi m.á.u chảy đầm đìa, phía sau còn có hai con lợn rừng đen bị buộc chặt mồm kêu rầm rì, mấy con nai con dịu ngoan, cùng dê núi kêu be be, giống như hiện trường một vườn bách thú.
Đám sơn phi này sống dựa vào kiếm ăn trên núi, ở trong trại thật vất vả mới mở được vài mẫu đất, nhưng thu hoạch vẫn luôn không tốt, cho nên dứt khoát săn thú trong núi sống qua ngày.
Bọn họ ít khi bắt được mồi lớn trong núi, những thú nhỏ tính tình dịu ngoan thì không nỡ ăn liền quyết định nuôi nhốt, mà nhỏ như gà thỏ cũng ngượng ngùng hiến cho tiên nhân, vì vậy trong trại có gì liền mang đến.
Triệu gia làm sao chịu thu những con mồi này? Đặc biệt là bàn tay gấu khiến da đầu người tê dại kia, Triệu Hi bị mùi m.á.u tươi kích thích thiếu chút nữa nôn khan.
Nhìn bộ dạng kinh sợ của những người này, cơn giận trong lòng Triệu Hi bất giác tan đi.
Trương Đại cùng Trương Tam quỳ xuống đất gào khóc: "Đêm qua bỏ trốn là lỗi của chúng ta, mời các tiên nhân thu hồi hình phạt, đừng làm hài tử mất mạng, trong trại đêm qua có rất nhiều hài tử đều miệng nôn trùng sống."
Người nhà Triệu gia đầu tiên là ngây người, bọn họ đâu phải là tiên nhân thật sự? Chớ nói chỉ là cái gì tiên phạt!
Triệu Ngôn đi qua, nhìn thoáng qua con trùng đã c.h.ế.t trong túi, nhất thời nở nụ cười: "Đây là giun đũa, uống chút thuốc diệt trùng là được".
Triệu Ngôn trở về phòng lấy một túi thuốc nhỏ ra, chia cho những hài tử kia một viên, viên thuốc màu vàng làm thành hình dáng bảo tháp.
Một bé gái tên là Đại Nữu cẩn thận l.i.ế.m một cái, lập tức mắt sáng lên: "Thật ngọt, đây là keo".
Triệu Ngôn bật cười: "Cũng có thể coi là kẹo, kẹo diệt trùng".
Lúc này bọn nhỏ vừa rồi còn ỉu xìu lập tức trở nên hưng phấn, kẹo mạch nha ở triều Thiên Khải cũng là một vật hiếm lạ, các trại dân ở trong núi cơm còn không ăn nổi, làm sao được ăn qua, nơi đây quý nhân mới có thể ăn kẹo? Cả đám trẻ nhỏ đều cầm một viên thuốc tẩy giun hình bảo tháp nhỏ, không nỡ mà liếm.
Trại dân trại Thanh Phong trợn mắt há mồm, lần đầu tiên nhìn thấy kẹo có thể chữa bệnh, đây... đây thật sự là thủ đoạn của Tiên gia.
Cách đó không xa truyền đến thanh âm của thôn trưởng Đào Hoa Trương Đại Tiến, có chút ngượng ngùng nói: "Tiên nhân, nếu các ngươi còn có kẹo này, có thể cho những đứa trẻ trong thôn chúng ta một ít hay khong?
Thôn trưởng mang hán tử đến khai hoang, vừa vặn nhìn thấy một khối kẹo.
Trong thôn bọn họ cũng thường có hài tử bị nôn ra trùng, cũng không biết là trúng tà hay là sao, một đám khỉ ốm đều nuôi không lớn được mà c.h.ế.t non, thôn trưởng vừa nhìn thấy kẹo thuốc kia liền nảy sinh ý muốn.
Thôn trưởng thoáng nhìn thịt chất đầy trên mặt đất, vội nói: "Tiên nhân, nếu có thể chia một ít cho hài đồng thôn ta, ta lập tức cho người trong thôn đi lên trấn mua chút thịt dê thượng hạng đến."
Đầu năm nay, heo rất rẻ mạt, là vì thịt hạ đẳng.
Mà trâu cần cày ruộng, trừ phi bệnh c.h.ế.t hoặc c.h.ế.t già, báo cáo quan phủ mới có thể ăn, cũng vì vậy chỉ có thịt dê được hoan nghênh nhất.
Bọn họ đương nhiên không ăn nổi, nếu là cung phụng cho các tiên nhân, dù khẽ cắn môi mua một hai con dê đến cũng tính là có thể.
Trại dân trại Thanh Phong không vui, đây là muốn tranh đoạt cùng bọn họ? Trương Đại chỉ vào con mồi đẫm m.á.u kia, cười nói: "Thịt dê có thể mua, vậy những con gấu này các ngươi cũng mua được chắc?"