Gia Đình Cùng Biệt Thự Xuyên Thời Gian - 31
Cập nhật lúc: 2025-01-18 16:19:19
Lượt xem: 84
Chu Nguyên phe phẩy cái quạt lông trong tay, dường như muốn xua tan đi mùi hôi thối kia.
Hắn càng nghi hoặc: "Heo đứng cuối cùng trong sáu loại súc sinh, dù nó không tanh đi chăng nữa thì tại sao không nuôi thịt dê thay thế? Thịt dê cực kỳ thơm ngon, người dân trong triều Thiên Khải cũng rất yêu thích thịt dê"
Chu Nguyên cực kì thích ăn dê, đặc biệt là đùi dê nướng chín mềm, chỉ cần nghĩ thôi hắn đã chảy nước miếng rồi.
Triệu Hi lắc đầu: "Thịt thà không phải cần đến Tết mới được ăn, mà là dân chúng Thiên Khải đều có thể được ăn mặn mỗi ngày, ăn cho xương cốt rắn chắc, ăn cho thân thể cường tráng."
Nàng vừa dứt lời, mọi người đều kinh ngạc.
Người dân trong trại dùng ánh mắt không thể tưởng tượng nổi nhìn Triệu Hi.
Những năm này ngay cả một bữa no họ còn không có, tiểu tiên nữ này còn muốn bọn họ ăn mặn? Cho dù bọn họ có chiếm núi xưng vua, săn thú thỏa thích cũng không dám nghĩ tới!
Thôn Đào Hoa còn khỏi phải nói.
Bọn họ biết được chỉ cần tương lai có cơm ăn đã vui đến điên rồi, nào còn dám hy vọng xa vời được ăn cơm thịt?
Triệu Hi nhếch môi hỏi ngược lại: "Chu công tử, nếu hai người thi đấu, ngươi nói xem hán tử chỉ ăn lương khô sẽ thắng, hay tráng sĩ ăn mặn lợi hại hơn?
Chu Nguyên á khẩu không trả lời được.
Đương nhiên người ăn thịt sẽ khỏe hơn rồi! Được ăn thịt mới có thể nuôi cơ bắp cường tráng, khí lực càng lớn, thân thể mạnh khỏe mới không dễ ngã bệnh! Nếu bị bệnh mà chết, nhân khẩu triều đình giảm bớt sẽ có chuyện lớn! Giống như năm ngoái đại dịch hại c.h.ế.t nhiều người như vậy, khắp nơi trong triều Thiên Khải đều có lưu dân nổi dậy khởi nghĩa.
Nếu không phải triều đình ra sức áp chế, chống lại đầu sóng ngọn gió, e là điên đảo triều cương mất.
Nhưng Chu Nguyên hiểu được ở triều Thiên Khải chỉ có quý tộc mới được ăn thịt mà thôi.
Thường dân muốn ăn cũng không có, trừ khi súc vật vừa nhiều vừa dễ nuôi họ mới có thể cam lòng nếm thử một miếng.
Vương Tuyết Cầm cười nói: "Chúng ta sẽ nuôi heo.
Heo sau khi thiến tính cách sẽ dịu đi rất nhiều nên có thể nuôi , sau một thời gian sẽ mau chóng béo lên 200 cân, thịt heo sẽ mất đi vị tanh, bốn tới năm tháng sau sẽ có thể xuất chuồng."
Lời này giống như sét đánh ngang tai, khiến mọi người không khỏi sửng sốt.
Một con dê trưởng thành của triều Thiên Khải cũng không hơn trăm cân, vậy mà heo có thể nặng gấp đôi sao? Nuôi dê thì cần đi chăn dê, còn nuôi heo lại nuôi trong chuồng, căn bản không cần tốn quá nhiều công sức.
Nói đến nuôi heo, Vương Tuyết Cầm nhiệt tình hẳn lên: "Nuôi heo rất tốt, cho bọn chúng ăn cái gì cũng được, hơn nữa còn nuôi được nhiều!"
Đẩy mạnh nuôi heo.
Chu Nguyên chợt nhớ lại túi phân heo vừa rồi... Dù hắn là công tử nhà giàu chưa từng làm ruộng nhưng cũng biết trong đó chứa cái gì.
Chất thải của người và gia súc là phân bón tốt nhất của người làm nông.
Vậy có nhiều phân heo là có thể dùng để bón phân rồi?
Còn có nhiều lợi ích như vậy sao?
Chu Nguyên nghe xong mà tim đập thình thịch.
Hôm nay hắn đã được mở rộng tầm mắt, rốt cuộc cũng hiểu được nuôi heo lại cần nhiều tri thức tới vậy.
Chu Nguyên nhớ lại đường ca nhà mình thường nói binh lính ở biên giới luôn không đủ ăn, quân lương đến một miếng thịt cũng không có.
Tướng sĩ mà gầy gò như cây sào thì sao có thể bảo vệ biên cương?
Triệu Hi khí phách nói: "Chu công tử à, ngươi nói xem nếu nhà nào cũng nuôi heo, mỗi bữa đều sẽ có thịt ăn.
[Truyện được đăng tải duy nhất tại monkeydtruyen.com - https://monkeydtruyen.com./gia-dinh-cung-biet-thu-xuyen-thoi-gian/31.html.]
Tới lúc đó triều Thiên Khải sẽ còn có nhiều cuộc khởi nghĩa của lưu dân nữa không?"
Đây chính là nghệ thuật ăn nói.
Vài câu hỏi liên tục được đặt ra khiến lòng Chu Viễn chấn động, một ngọn lửa hừng hực như đang cháy lên trong khoang ngực.
Nuôi heo chính là cách khiến cho dân giàu nước mạnh! Nuôi heo cũng chính là cách để phụng sự triều đình!
Đôi bàn tay mập mạp của hắn chắp lại thở dài, mắt ngấn lệ trịnh trọng nói: "Tiên nhân, xin ngài hãy thỉnh giáo cho ta cách nuôi heo!"
Triệu Hi nhìn Vương Tuyết Cầm cười.
Chu Nguyên lại đưa tay vỗ vai Trương Đại, ánh mắt nóng bỏng: "Huynh đệ a sau này ta với ngươi cùng nhau nuôi heo nha.
Ta tên là Chu Nguyên, không biết ngươi tên là gì nhỉ?"
Trương Đạt hơi bối rối: "Ta tên Trương Đại."
Hắn không nghĩ nhiều đến thế, chỉ nhớ tới câu của tiên nhân nói, mỗi ngày đều có thể ăn no cơm cùng với thịt, đây quả thực là cuộc sống trong mơ.
Triệu Hi thở dài trong lòng.
Chỉ tiếc là thư phòng vẫn chưa được mở khóa, bên trong có chứa không ít sách về "kỹ thuật nuôi heo hiện đại", "chăm sóc heo nái sau sinh".
Nàng tin rằng những cuốn sách này có thể mở ra cho họ một thế giới mới.
Vừa rồi nói nhiều thứ như vậy nhưng vấn là nói suông, giống như là chỉ phiếu khống không đáng tin cậy.
Để tránh cho bọn họ đi được nửa đường kích thích quá mà bỏ trốn, Triệu Hi nhịn đau lấy từ tủ lạnh ra thịt heo, cho Trương Đại và Chu Nguyên mỗi người một cân, cho bọn họ về nếm thử rồi tính sau.
Thịt heo đỏ tươi cùng với bì trắng phau, có thể thấy được vân da rõ ràng.
Trương Đại cẩn thận cầm trên tay một ký thịt heo, vẫn có chút khó tin: "Thưa tiên nhân, đây là thịt heo vì sao lại có da màu trắng?"
Chu Nguyên cười nói: "Thịt heo trắng mà. Vài ngày trước, đường ca ta từ vạn dặm xa xôi kiếm được chút thịt heo trắng, không có nhiều khác biệt, đều là heo con cả."
Vương Tuyết Cầm kinh hãi, vội hỏi: "Heo trắng này chẳng lẽ là heo ngoại quốc, giống này sinh trưởng nhanh hơn, thịt nạc cũng nhiều, tỷ lệ xuất chuồng cao."
Chu Nguyên cũng không biết những con heo trắng kia có phải là loại heo mà tiên gia nói không.
Hắn chỉ đồng ý lần sau tới sẽ mang theo những con heo ở nhà, sau đó lại mang theo một ký thịt heo trở về.
Sau khi hồi phủ, Chu Nguyên đích thân xuống phòng bếp dặn dò đầu bếp làm thịt heo.
Đầu bếp cũng không biết đây là giống heo gì nên nấu theo cách giống thịt dê.
Sau khi phân phó xong, Chu Nguyên lại nhìn mấy con heo trắng kia.
Lúc trước chỉ xem chúng như thú cưng, hiện tại ánh mắt hắn nhìn mấy con heo tỏa sáng lấp lánh.
Chu lão viên ngoại đã sớm nghe nói Chu Nguyên vừa đi du ngoạn ngoại ô trở về đã xuống chơi đùa với đám heo ngu ngốc kia, lão gia nghiêm mặt gọi hắn tới nói chuyện.
Không đợi lão nhân gia khiển trách, hai mắt Chu Nguyên lóe sáng, mở miệng từ tốn nói: "Gia gia, trước kia tôn nhi đã sai rồi, lúc nào cũng chỉ muốn làm phú ông sống an nhàn đến hết đời, lại suốt ngày chỉ cùng đám bằng hữu du ngoạn nghe hí kịch, thật sự chơi bời trác táng không có chút ý chí nào, quả là đáng trách."
Chu Nguyên nắm đôi tay mập mạp thành nắm đấm, bên tai như vang lên từng chữ Triệu Hi đã nói, nhiệt tình: "Từ nay tôn nhi muốn lập công phụng sự triều đình."
Chu lão viên ngoại không rõ vì sao mà tôn tử vừa mới ra ngoài đi dạo một chuyến về lại thay tính đổi nết được? Không biết có phải đã gặp được người nào thông não cho rồi? Nhưng dù sao cũng thật tốt quá, Chu gia gia vui mừng khi thấy tôn tử cuối cùng cũng trưởng thành.
Báo đáp triều đình không phải là vào triều làm quan sao? Lão Chu kích động tới mức hận không thể mở tiệc đốt pháo ăn mừng mười dặm.