Shopee Chạm để tắt
Lazada Chạm để tắt

Gia Đình Cùng Biệt Thự Xuyên Thời Gian - 33

Cập nhật lúc: 2025-01-18 16:19:52
Lượt xem: 77

Nông dân thời đại này cũng rất lợi hại chỉ cần nhìn sắc trời là đã đoán được thời tiết của ngày mai, Triệu Chí Dân đặt đồ vật thôn dân tặng xuống, nhìn bầu trời bị mây đen bao phủ, khế nhíu mày nói: "Hôm nay sợ là có mưa rồi."

Quả thật không ngoài dự đoán của Triệu Chí Dân, sau nửa đêm trên trời liền nổi lên mưa phùn kéo dài, sấm chớp chiếu sáng cả không trung, Triệu Hi vốn có giấc ngủ nông, nay tiếng sét bên ngoài lại to vì thế rất nhanh cô liền bị đánh thức.

Nàng vừa ngáp vừa dậy đóng cửa sổ lại để tránh mưa hắt vào.

Đi tới chỗ cửa sổ, dưới ánh sáng của tia sét nàng nhìn thấy Tiêu Thính Vân ăn mặc mỏng manh, đang ở trong mưa đuổi theo hai con heo đen nhỏ.

Hai con heo đen do trại Thanh Phong đưa tới giờ này vẫn không chịu vào chuồng, không giống mấy con heo nhà dịu ngoan chỉ biết ăn ngủ trong ấn tượng.

Biệt thự tuy lớn nhưng rất nhiều nơi đều chưa được mở khóa cho nên không thể sử dụng, hai con heo này vốn đang bị buộc tạm ở dưới một tàng cây, đêm nay do trời mưa lại có sấm sét, khiến hai con heo liên ầm ï lên, thoát khỏi dây thừng chạy tán loạn ở trong biệt thự.

Tiêu Thính Vân vốn đảm nhiệm chức bảo vệ biệt thự, ban đêm nhìn thấy hai con heo đen trong camera vui vẻ chạy nhảy trong mưa, liền lập tức đi ra bắt heo trói lại.

Triệu Hi im lặng nhìn trong chốc lát, đóng cửa, kéo rèm cửa sổ lại, trở về giường tiếp tục ngủ.

Nội y bên trong cũng bị nước mưa thấm ướt, mái tóc dài đen tuyên xõa tung cũng dính nước mưa, mưa xuân rơi trên người nhìn chung vẫn có chút lạnh lẽo, Tiêu Thính Vân nhanh chóng trở về phòng ngủ của mình, bật đèn trong phòng lên, cởi quần áo bị nước mưa xối ướt ra, mặc một bộ đồ khác vào.

Ngoài cửa sổ mưa vẫn rơi như trút nước mà trong phòng lại một mảnh ấm áp, mưa gió bên ngoài cũng không lọt vào được chút nào.

Tiêu Thính Vân nhớ tới lúc trước hắn còn ở Vương gia, phòng ngủ của hắn là phòng chứa củi của nhà họ, nếu trời mưa to thì cả phòng đều sẽ ướt hết, trận mưa xuân này sợ là ở thôn Đào Hoa không dễ chịu gì.

Sáng sớm ngày thứ hai trời quang mây tạnh, mặt trời bắt đầu ló ra, từng đợt gió nhẹ được thổi đến.

Tiêu Thính Vân dậy sớm từ phòng ngủ của phòng bảo vệ đi ra, đang đi thì chợt ngừng lại, ánh mắt của hắn dừng lại trên một chiếc ô hình vịt nhỏ ở cửa lớn, đêm qua lúc đi bắt heo hắn đâu có thấy nó.

Tiêu Thính Vân mở ô ra, chiếc ô này không biết được tạo ra từ chất liệu gì, trên ô còn vẽ một con vịt vàng đáng yêu thật to, trông không giống ô giấy dầu.

Tiêu Thính Vân nhìn xung quanh, từ xa thấy được Triệu Hi, hôm nay nàng buộc tóc đuôi ngựa đơn giản, đang chăm chú cho hai con heo ăn.

Tiêu Thính Vân rũ mắt nhìn chiếc ô nhỏ kia, đột nhiên trong mắt có nụ cười lóe lên, xoay người trở về phòng bảo vệ cất chiếc ô nhỏ rồi mới đi ra.

Triệu Hi nhìn hai con heo rừng này có chút khó xử.

Biệt thự của ông nội lớn như vậy, thế mà lại không có nổi một cái chuồng heo.

Hai con heo này nếu tùy tiện nuôi ở trong sân, sợ là lại xảy ra chuyện giống đêm qua, hơn nữa ở đây cũng không có hệ thống xử lý chất thải của heo, chỉ sợ hai ngày nữa cả sân sẽ toàn là phân heo.

Nàng gọi Đại Bảo mở ra bản đồ của biệt thự, nhìn qua mấy khu vực, rất nhanh đã nhìn thấy một nơi thích hợp cho đám heo.

[Truyện được đăng tải duy nhất tại monkeydtruyen.com - https://monkeydtruyen.com./gia-dinh-cung-biet-thu-xuyen-thoi-gian/33.html.]

Đó vốn dĩ là nhà để xe đạp nằm ở vườn hoa của biệt thự, những năm gần đây rất thịnh hành xe đạp, ông nội dù giàu cũng rất mê kiểu đạp xe thể thao này, nhưng ông nội lại khác biệt một chút, bởi đạp xe của ông dùng đạp xung quanh biệt thự xa hoa này, hoàn toàn khác với việc đạp xe đạp công cộng.

Nhà để xe không lớn, bên trong có chỉ có mấy chiếc xe đạp.

Triệu Hi suy nghĩ một chút, gọi Đại Bảo mở khoá nhà để xe, tốn tận mấy trăm điểm tích lũy.

Nhà để xe đạp tuy nhỏ nhưng được tu sửa tinh tế, tường ngoài ốp gạch men tinh xảo, có cửa sổ nhỏ để thoáng khí, để tránh lốp xe bị trượt nên nền đất chỉ lát xi măng chứ không lát gạch men sứ.

Triệu Hi đẩy cửa nhà xe ra, bên trong đặt mấy chiếc xe đạp, có 28 chiếc xe đạp hiệu Phượng Hoàng, ngoài ra còn có một vài chiếc là xe đạp địa hình.

Triệu Hi thấy Tiêu Thính Vân đi vào theo, bảo anh ta lấy hết những chiếc xe đạp này ra, dự định dọn sạch nhà để xe.

Tiêu Thính Vân nghe Triệu Hi gọi là xe, ánh mắt có chút tìm tòi nghiên cứu nhìn những chiếc xe đạp này, đây là loại xe gì mà chỉ có hai bánh? Loại xe này đi không sợ ngã sao?

Tiêu Thính Vân đem mấy chiếc xe đạp để hết ở bên ngoài, lại dựa theo lời của Triệu Hi đem hai con heo nhỏ thả vào trong, nơi này vừa có thể che mưa che gió, lại không sợ heo sẽ chạy ra ngoài.

Làm xong những việc này, người Triệu gia cuối cùng cũng dậy, Vương Tuyết Cầm vô cùng vui vẻ, còn đang tự hỏi làm máng ăn và chỗ chứa phân heo gần nhau kiểu gì, Triệu Ngôn ở một bên có chút bất đắc dĩ nói: "Hi Hi, lần sau muốn mở khóa thì nên thương lượng với mọi người trước, việc quan trọng trước mắt là phải mau chóng mở khoá được bệnh viện tư nhân ở trong biệt thự."

Ông nội lúc trước khi tìm được người một nhà bọn họ thì đã bệnh nặng, cho nên vì để chiếu cố bệnh tình của ông nội, trong biệt cũng thự xây thêm một bệnh viện tư nhân loại nhỏ, bên trong có không ít dược phẩm cùng dụng cụ chữa bệnh.

Ở thời cổ đại này luôn có người sinh bệnh, dược phẩm hắn có đã gần hết, ngoại trừ thư phòng thì bệnh viện kia là thứ Triệu Ngôn muốn mở khóa nhất.

Triệu Hi ngượng ngùng cười, vội gật đầu.

Người một nhà đang chuẩn bị trở về dùng bữa sáng thì bên ngoài truyền đến một trận cầu cứu: "Cầu xin tiên nhân cứu mạng."

Tiêu Thính Vân thấy người tới là thôn trưởng thôn Đào Hoa, liền mở cổng cho người ta vào.

Mấy thôn dân khiêng một hán tử đi vào, trên đùi toàn là m.á.u của vết thương, thôn trưởng vội vàng giải thích: "Đêm qua mưa quá lớn, làm mềm chân tường, cho nên nhà của người này liền bị sập, hình như hắn bị thương ở chân."

Đại phu duy nhất trong thôn đã c.h.ế.t trong ôn dịch, vì thế đại phu bọn họ có thể nghĩ đến cũng chỉ có vị tiên y Triệu Ngôn kia.

Triệu Ngôn lập tức đi tới, sau khi xem xét vết thương sắc mặt liền trầm xuống: "Vì sao không tới sớm một chút?"

Thôn trưởng nghe vậy lo sợ bất an, hắn cũng là không muốn quấy rầy các tiên nhân nghỉ ngơi, cho nên chờ đến hừng đông mới mang thôn dân này tới.

Cũng may sau khi cẩn thận kiểm tra thì vết thương cũng không quá nghiêm trọng, Triệu Ngôn bảo thôn dân đưa người vào trong biệt thự để xử lý vết thương.

Triệu Hi nhớ lại sơn thôn này rất nghèo, ngoại trừ nhà trưởng thôn dùng gạch, còn lại đều là nhà thấp làm bằng đất, nếu bị ngấm nước lâu chẳng phải sẽ bị sập sao? Cũng may đấy không phải là mấy thanh cốt thép, bằng không hán tử kia sợ là cũng không sống nổi.

Tâm trạng lo lắng của thôn trưởng cũng bớt được chút, thoáng nhìn thấy mấy chiếc xe đạp xếp ở bên ngoài, trong lòng lại cảm khái đây chắc lại là một thần vật khác của Tiên gia.

Loading...