Shopee Chạm để tắt
Lazada Chạm để tắt

Gia Đình Cùng Biệt Thự Xuyên Thời Gian - 34

Cập nhật lúc: 2025-01-19 15:59:30
Lượt xem: 64

Ánh mắt thôn trưởng đột nhiên từ xe đạp rơi vào chuồng heo, trông nó không có chút nào là bị tàn phá sau cơn mưa, bên trong lại càng sạch sẽ, trên tường dán gạch men sứ bóng loáng, hai con heo đen đang vui vẻ chạy bên trong.

Con ngươi thôn trưởng co rụt lại, khiếp sợ lẩm bẩm: "Mấy con heo này sống còn tốt hơn chúng ta."

Dù chỉ là chuồng heo nhưng trông cũng rất chắc chắn.

Nói xong, thôn trưởng không khỏi hâm mộ.

Thôn trưởng đã rất quen thuộc với bọn họ, hắn không nhịn được mà tiến lên sờ sờ vào tường bao bên ngoài của chuồng heo, nhìn chân tường kia không có một chút dấu vết nào bị ngâm mủn, trong lòng thấy có chút hâm mộ.

Thật sự hai con heo này còn sống tốt hơn nhiều so với thôn dân, không phải chịu cảnh gió thổi nắng hắt.

Nghĩ đến việc heo ở trên núi này được ở nơi tốt như vậy, thôn trưởng không nhịn được mà nhìn vào bọn họ bằng ánh mắt đầy hy vọng: "Không biết cái chuồng này được làm bằng gì?"

Thôn bọn họ cũng không dám cầu mong xa vời có thể ở trong ngôi nhà thần tiên gì, nhưng nhìn thấy chuồng heo này thì không nhịn được mà nghĩ, nếu như tất cả thôn dân đều có thể ở trong nơi ở như chuồng heo này cũng sẽ không cần ngày đêm lo lắng mưa xuống sập nhà đúng không?

Triệu Hi trả lời: "Xi măng."

Đây cũng là nguyên nhân chính mà Triệu Hi nghĩ đến việc mở khóa lều xe đạp, tự xây dựng chuồng heo cũng không tính là chuyện gì khó, nhưng huyện Đào Nguyên là một huyện nhỏ ở phía nam triều đại Thiên Khải, mùa hè thường mưa rất nhiều, thôn trưởng nói rằng trời mưa nhà sập là chuyện thường xảy ra, vì vậy tốt hơn hết là mượn lều xe đạp, một lần vất vả cả đời nhàn nhã, hơn nữa ở thời đại Thiên Khải gia súc không đủ dùng này, xe đạp là công cụ đi lại tốt nhất, trước khi xuyên không, thương hiệu xe đạp Phượng Hoàng rất được ưa chuộng ở các nước Châu Phi nhỏ bé nghèo khó và lạc hậu, có giá bán ra rất cao.

Triều đại Thiên Khải có đốt gạch nhưng không có xi măng, dân chúng bình thường khi xây nhà thường dùng bùn vàng pha loãng với cỏ trát đều lên tường, đợi đến khi gió thổi khô thì vào ở, nếu đến mùa mưa gặp phải mưa lâu ngày nhà bằng gạch đất liền dễ sụp đổ.

Thôn trưởng nghe thấy chỉ hiểu được ý trên mặt chữ hai từ "xi măng", những cũng không hiểu hoàn toàn.

Nước và bùn trộn lại với nhau thì thành xi măng, nhưng rất khó để hiểu được làm sao từ xi măng có thể biến thành chuồng heo kiên cố như vậy.

Bùn trộn với nước thì loãng ra, làm sao có thể chống lại mưa gió?

Triệu Hi cũng chỉ biết nguyên lý đại khái của xi măng, nhưng cụ thể làm ra như thế nào thì còn phải đọc sách tìm hiểu rõ hơn, nàng cười nói: "Thôn trưởng, chúng ta tranh thủ mùa hè làm ra xi măng trước khi mùa lũ đến, đến lúc đó mọi người tự xây nhà gạch sẽ không sợ bị sụp nhà nữa."

Thôn trưởng có chút giật mình, ngữ khí không nén được hưng phấn: "en lúc đó chúng ta cũng có thể được ở trong căn phòng như chuồng heo kia hay sao?"

Người nhà họ Triệu: .".. đúng." Nói thì nói như vậy, nhưng lời của thôn trưởng nói nghe cứ cảm thấy quái quái chỗ nào.

Thôn trưởng bỗng nhiên cảm thấy thôn dân kia bị đánh bị thương cũng không phải là chuyện gì xấu, lời hứa hẹn của tiên nhân sao có thể là giả được? ha ha, phòng sụp hay lắm, tuyệt vời!

[Truyện được đăng tải duy nhất tại monkeydtruyen.com - https://monkeydtruyen.com./gia-dinh-cung-biet-thu-xuyen-thoi-gian/34.html.]

"Nghe nói người trong thôn của mọi người muốn đi chợ ở trấn trên đa phần là phải ngồi xe bò nhà Trần tú tài sao? Hai ngày nay hắn có đi lên trấn trên hay không? Lương thực nhà chúng ta sắp cạn kiệt rồi.

Vương Tuyết Cầm chợt nhớ ra hỏi thăm.

Gạo còn hơn nửa túi vẫn đủ ăn thì không nói, nhưng rau dưa và thịt gần như sắp hết sạch rồi, phải ra ngoài mua thêm, bọn họ không chịu được cảnh chỉ ăn cơm trắng mà không có đồ ăn.

Cũng không thể ngày nào cũng xuống sông bắt cá chứ đúng không? Mấy thứ đó ăn mãi cũng sẽ ăn đến ngán.

Thôn trưởng nghe vậy thì trên mặt lộ vẻ hơi khó xử, nói: "Hai ngày nay tâm tình của Trần tú tài không tốt, vẫn luôn ốm đau nằm nhà, sợ là mấy ngày nữa cũng sẽ không lên trấn trên.

Có điều nếu như tiên nhân cần ta sẽ mượn xe trâu giúp cho tiên nhân." Trong thôn vẫn có gia đình có trâu, nhưng mấy ngày này đều dắt đến ruộng để làm việc.

Thôn trưởng còn thấy hơi kì lạ, không phải ai cũng nói tiên nhân có thể đi mưa về gió sao?

Triệu Húc có chút kinh ngạc: "Chân của tú tài không phải là trời sinh đã bị tật sao? Lần trước ta thấy xương khớp thân thể của hắn không tệ mà, sao lại sinh bệnh rồi?"

Thôn trưởng và Trần tú tài vốn cũng có chút quan hệ thân thiết, nhà lại gần nhau, vốn dĩ loại chuyện thế này hắn nên giấu giếm thay cho Trần tú tài, tránh việc có thôn dân nhiều chuyện nào đó trong thôn nói lung tung khiến người ta chán ghét, có điều nếu như tiên nhân tò mò, hắn liền nói hết tất cả những gì mình biết: "Nghe nói là do lúc ở chỗ huyện lệnh không được công nhận, tức đến bệnh."

Mấy năm gần đây triều đình Thiên Khải rất loạn, quan từ các châu huyện đề bạt không ít dưa lệch táo nứt lên trên, mấy năm trước nổi danh nhất chính là việc tiến cử một tên ngốc nhà giàu lên, chẳng may bị quan trên biết được, triều đình giận tím mặt g.i.ế.c lão quan gia đã tiến cử kia, nhưng phong cách tiến cử thế này vẫn xảy ra rất nhiều không ngăn chặn được, triều đình không dùng được người có tài thật nên bây giờ loạn hỏng bét.

Thôn trưởng cho rằng chân cang Trần tú tài yếu ớt, lại là con nhà nghèo không thể làm quan là chuyện bình thường.

Theo hắn thấy Trần tú tài nên ngoan ngoãn ở nhà trồng mấy mẫu ruộng tốt, cưới vợ sinh con là được, nghĩ nhiều như vậy để làm gì?

Nhà họ Triệu nghe vậy thì có chút thổn thức, Triệu Hi không nhịn được nói: "Nói như vậy xem ra chế độ khoa cử thật sự là một sáng kiến vĩ đại, chỉ xem thành tích thi cao thấp không màng xuất thân."

Chế độ này kéo dài đến thời hiện đại, thi đại học vẫn là con đường quan trọng để đa số gia đình bình thường có thể phất lên cao.

Thôn trưởng nghe những cái đó không hiểu rõ lắm, sau đó nói muốn đến nhà Trần tú tài để mượn xe bò, Triệu Chí Dân khoát tay nói: "Thôi được rồi, hai ngày này chúng ta tự mình đi là được, trâu nhà hắn vẫn dùng để cày ruộng thì hơn, mấy bận này mọi người cũng bận rộn làm ruộng."

Bởi vì thôn Đào Hoa gần đường lớn cho nên vừa hay có một đường lớn nối thẳng lên trấn, những thôn dân muốn tiết kiệm một chút tiền bạc sẽ thức dậy từ lúc trời còn chưa sáng đi bộ hơn một canh giờ lên đó.

Triệu Chí Dân bước lại chỗ chiếc xe đạp Phượng Hoàng kiểu cũ kia ngồi lên, chân đạp nhẹ trên bàn đạp, hai lốp xe đạp lập tức lăn tròn, một đường đi ra ngoài, theo tốc độ đạp càng ngày càng nhanh của bàn chân tốc độ xe di chuyển cũng nhanh hơn.

Thôn trưởng nhìn thấy một màn này thiếu chút nữa đã ngã ngồi lên mặt đất, vật này vậy mà có thể chở người đi?

Trong nhận thức của thôn trưởng, nếu muốn chở đồ chở người thì phải có sức kéo của gia súc, vừa rồi nhìn thấy những thần vật kia đặt ở một bên cũng chỉ nghĩ là vật trang trí, không thể nào ngờ rằng tại sao vật này không có gia súc kéo đi mà lại có thể di chuyển?

Loading...