Gia Đình Cùng Biệt Thự Xuyên Thời Gian - 37
Cập nhật lúc: 2025-01-20 08:49:22
Lượt xem: 62
Vì thế hắn dứt khoát mang theo tiền bạc trở về quê hương, mua một thôn trang vô cùng tốt ở huyện Đào Nguyên, cuộc sống hằng ngày không tệ.
Sáng nay nghe nói công tử Chu Nguyên của Chu viên ngoại mời, Lưu Nhất Đao không biết là chuyện gì, dù sao hắn cùng với tên công tử Chu Nguyên kia từ trước tới nay chưa từng lui tới, nhưng nhìn Chu gia cũng có chút gốc rễ tại huyện Đào Nguyên, liên nhận lời mời.
Còn chưa đi tới gần thôn trang đã có thể mơ hồ nghe được tiếng heo kêu bên trong, Lưu Nhất Đao càng mờ mịt hơn, sau khi đi vào thì lôi kéo một gã người hầu thấp giọng hỏi: "Công tử nhà mấy người mời ta rốt cuộc có chuyện gì?"
Gã người hầu kia cũng không biết, chỉ gãi đầu đáp lại: "Tiểu nhân cũng không biết, chỉ là mấy ngày nay luôn nghe thấy công tử nói muốn đền đáp triều đình các kiểu."
Báo đáp triều đình?
Lưu Nhất Đao không hiểu rõ hàm nghĩa của câu nói này lắm, nhưng khi hắn nhớ tới trước kia mình làm gì, lại nghĩ đến câu "Báo đáp triều đình" của Chu công tử, khuôn mặt già nua của Lưu Nhất Đao trong nháy mắt bị dọa cho trắng bệch, mắt trợn to như chuông đồng.
Chẳng lẽ là... nhờ chuyện kia?
Lưu Nhất Đao vỗ mạnh vào đùi mình một cái, nếu để cho Chu lão viên ngoại biết được, hắn sẽ bị Chu gia ghi hận đến chết, nói không chừng ngay cả tâm muốn g.i.ế.c c.h.ế.t hắn cũng có! Còn cái gì mà về quê an dưỡng tuổi già? Đây là chuyện c.h.ế.t tiệt gì chứ.
Trước kia nghe nói công tử kia là Hỗn Thế Ma Vương, hiện tại không ngờ rằng lại điên như vậy?
Trên trán Lưu Nhất Đao đổ đầy mồ hôi, căn bản không dám ở lâu quay đầu đi ra ngoài.
Phía sau truyền đến một giọng nói trẻ tuổi lại nhiệt tình: "Ai, Lưu lão tiên sinh ngươi chớ vội đi, ngươi đi đâu đấy?"
Bước chân của Lưu Nhất Đao càng lúc càng nhanh, ngay cả đầu cũng không thèm ngoảnh lại.
Chu Nguyên vội vàng chạy tới túm lấy Lưu Nhất Đao: "Lão tiên sinh đừng đi, hôm nay ta mời ngươi tới là làm lại nghề cũ, đến lúc đó ta sẽ trả cho ngươi một khoản tiền phong phú."
Lưu Nhất Đao chỉ hận không thể quỳ xuống trước mặt Chu Nguyên, run rẩy hô lên: "Không được đâu, công tử, việc này không được đâu! Nếu tháo thứ kia xuống thì cả đời này cũng không mọc lại được, công tử chớ làm khó lão đầu, ta muốn đi!"
"Tháo, nhất định phải tháo!" Chu Nguyên vất vả lắm mới mời được người này, sao có thể thả hắn đi? Lúc này hắn đưa mắt nhìn gã người hầu của mình.
Mấy người hầu đồng loạt xông lên, nhấc hai chân Lưu Nhất Đao lơ lửng lên, không để ý Lưu Nhất Đao đang điên cuồng giấy giụa kêu rên, khiêng vào bên trong.
Rất nhanh, Lưu Nhất Đao bị thả xuống trước chuồng heo, đôi tay run ray bị ép cầm một thanh d.a.o nhỏ do bọn họ mạnh mẽ nhét vào.
Lưu Nhất Đao vốn đang bị dọa đến lệ rơi khóe mắt đến giờ phút này bỗng nhiên đứng hình.
Hắn lâm vào im lặng khôn cùng: "..." Thiến heo, thiến cho heo con?
Lưu Nhất Đao nhìn đám heo con đang vui vẻ chơi đùa nghịch nước, trong lòng cảm thấy một lời khó nói hết.
Nhiều năm như vậy, hắn không biết đã bỏ thứ đồ chơi kia cho bao nhiêu hán tử, không nghĩ tới có một ngày sẽ bị bắt tới làm lại nghề cũ, mà lại làm nghề đó cho heo...
Chu Nguyên tự tay bắt một con heo con đang tru lên rồi mang tới, kích động nói với Lưu Nhất Đao: "Con heo này cũng không khác bộ phận phía dưới kia của con người là bao, một đao một heo."
[Truyện được đăng tải duy nhất tại monkeydtruyen.com - https://monkeydtruyen.com./gia-dinh-cung-biet-thu-xuyen-thoi-gian/37.html.]
Lưu Nhất Đao: "..."
Lưu Nhất Đao liếc mắt nhìn đám sai vặt đang canh giữ bên cạnh, hắn tự biết nếu hôm nay mình không thể đồng ý yêu cầu của công tử Chu gia, chỉ sợ hắn không thể thoát được, thế là hắn chỉ đành tuân lệnh cầm d.a.o lên làm lại nghề cũ, mặc dù lúc này đối tượng của hắn đã biến thành con heo con.
Đao vung lên mãi cho tới khi mặt trời ngã về phía tây, những người đi ngang qua Chu gia trang đều nói rằng suốt cả buổi chiều, nơi này toàn tiếng tru như đang g.i.ế.c heo.
Trước kia, mỗi ngày Lưu Nhất Đao chỉ tịnh thân nhiều nhất chừng 10 người, còn phải hết sức cẩn thận, sợ con d.a.o lệch đi một chút sẽ làm hại đến mạng con người, nhưng khi g.i.ế.c heo, hắn không cần phải cố kỵ nhiều như vậy.
Hôm nay, cuối cùng hắn cũng có thể lấy lại tự tin của "Lưu Nhất Đao" trên người của những con heo con này.
Lúc chạng vạng, khi đã ăn cơm tối xong, Vương Tuyết Cầm nhân lúc máy rửa chén đang tiến hành rửa chén, nàng mở cửa chiếc tủ lạnh 3 cửa có dung tích siêu lớn ra, bên trong hầu như đã trống rỗng, chỉ còn thừa lại vài thứ lặt vặt như nguyên liệu nấu lẩu, tương đậu... Ngày mai lại phải ra ngoài mua thức ăn.
Triệu Hi lấy một thỏi bạc có giá trị 5 lượng từ số bạc còn lại ra đưa cho Triệu Chí Dân, ngày mai Triệu Chí Dân và Triệu Húc sẽ đi chợ ở trên trấn.
Năm lượng bạc có thể nói là một khoản tiền lớn, bọn họ muốn mua thứ gì cũng rất dễ dàng.
Vương Tuyết Cầm hỏi: "Chúng ta còn lại bao nhiêu ngân lượng?"
Triệu Hi tính toán: "Chúng ta có tổng cộng 27 lượng, lúc trước chúng ta đã đưa cho ngươi dân thôn Đào Hoa 5 lượng, lúc nãy đã đưa cho cha 5 lượng để ngày mai đi mua đồ, còn dư lại 17 lượng."
Tiêu Thính Vân ở bên cạnh nghe vậy cảm thấy vô cùng ngạc nhiên, lúc trước Triệu Hi nói để hắn tới làm bảo vệ cho biệt thự, mỗi tháng sẽ trả cho hắn 1 lượng bạc, ra tay tương đối hào phóng.
Hắn bèn cho rằng mặc dù Triệu gia là thần tiên, nhưng trong tay bọn họ ít nhất cũng phải có 10000 lượng bạc, lúc này hắn mới biết bọn họ chỉ còn lại 17 lượng.
Tiêu Thính Vân nhìn chằm chằm gương mặt trắng nõn không chút bối rối nào của Triệu Hi, sau khi suy nghĩ một hồi hắn cũng thấy yên tâm, có lẽ Triệu cô nương đã có dự tính từ trước.
Vương Tuyết Cầm suy nghĩ một lát liên nói: "Đến lúc phải kinh doanh rồi, nếu không sau này chúng ta sẽ không có tiền."
Khoai lang và khoai tây mới được trồng xuống đất, ít nhất cũng phải đợi đến mùa hè mới có thể thu hoạch, trong khi người trại Thanh Phong và Chu Nguyên nuôi heo kiếm tiền cũng cần có thời gian.
Chi phí ăn uống mấy tháng nay đều phải bỏ tiền ra mua.
Nhưng rốt cuộc nên kinh doanh gì? Mọi người lại bắt đầu khó xử, trong lòng Triệu Hi đã hai ý tưởng.
Triệu Chí Dân cười nói: "Chờ ngày mai, ta và A Húc lên trấn mua đồ đã rồi nói sau, chuyện này không gấp."
Tức phụ nhà Vương Đại Trụ là Lý thị rất giỏi nữ công, hàng ngày, nàng thường thêu thùa mang tới cửa hàng vải trên trấn để bán, hôm nay lại đến ngày lên trấn giao hàng mỗi tháng.
Vương Đại Trụ là người thương vợ, bình thường, mọi người đi chợ đều là đi bộ lên đường khi trời còn chưa sáng, còn hắn thường lén lút đưa cho Lý thị một hai văn tiền, để Lý thị ngồi xe bò của Trần tú tài đi lên trấn.
Trùng hợp mấy ngày nay Trần tú tài bị bệnh, nên bò đã bị em trai hắn mang vào trong ruộng.
Vương Đại Trụ đau lòng nhìn Lý thị: "Ngày mai nàng phải đi bộ lên thị trấn thôi."
Lý thị oán trách: "Không phải chỉ là đi nhiều hơn chút thôi à? Ta đâu đến mức yếu ớt như vậy? Hiện tại ta cảm thấy tất cả mọi chuyện đều rất tốt, quả thực đều nhờ có các vị thần tiên."