Gia Đình Cùng Biệt Thự Xuyên Thời Gian - 41
Cập nhật lúc: 2025-01-22 08:06:45
Lượt xem: 47
Mà có một vài thẻ tre để lâu bị cũ phía bên trong còn bị sâu mọt.
Tiêu Thính Vân gật đầu: "Nếu trang giấy thịnh hành, tương lai có thể phá vỡ sự lũng đoạn tri thức của quý tộc thế gia."
Triệu Hi dùng ánh mắt trưng cầu ý kiến nhìn về phía những người còn lại, Triệu Chí Dân bọn họ đều gật đầu.
Vương Tuyết Cầm lấy điện thoại di động ra nhìn đồng hồ, cười nói: "Đợi đến bốn giờ, ta đem thịt dê nấu qua, đêm nay chúng ta ăn lẩu thịt dê.
Tiểu Trần, cứ từ từ nói chuyện, tối nay ăn cơm tối xong rồi hẵng đi."
Triệu Chí Dân không hiểu rõ lắm về việc làm giấy, liền cười đứng dậy dời đến phòng bếp cùng Vương Tuyết Cầm để chuẩn bị làm cơm tối.
Trần tú tài có chút thụ sủng nhược kinh, nhìn vợ chồng Triệu Chí Dân Vương Tuyết Cầm rời đi.
Triệu Hi để tiểu quản gia Đại Bảo của biệt thự mở ra bảng điểm tích lũy, mấy ngày nay điểm tích lũy đạt được gần 800 điểm, đặc biệt nhờ Chu Nguyên thân phận cao quý, lại ra sức thuyết phục thôn dân lấy việc nuôi heo để làm giàu, hành động giúp dân cứu nước này càng làm tăng nhanh phần lớn điểm tích lũy.
Triệu Hi trưng cầu ý kiến của Triệu Ngôn và Triệu Húc, bỏ ra 600 điểm để mở khóa thư phòng.
Điểm tích lũy vốn không nhiều lại nhanh chóng mất đi.
Ông nội giàu nhất thành đô là một người yêu sách, còn có thói quen cất giữ sách quý, thư phòng của ông cất giấu gần vạn quyển sách, ngược lại tiện nghi cho bọn họ.
Triệu Hi: "Đi thôi, chúng ta đến thư phòng xem thử, bên trong chắc chắn có sách dạy làm giấy."
Bọn họ mới dọn vào biệt thự ở liền xuyên không, Triệu Ngôn và Triệu Húc chỉ nghe kể về thư phòng của ông nội, trong lòng tò mò đều muốn cùng đi theo.
Thư phòng tổng cộng có hai tầng, cửa chính nằm ở lầu hai, đẩy cửa đi vào trong sẽ thấy một cái cầu thang bằng gỗ dài sáu, bảy mét màu nâu xoắn ốc uốn lượn dẫn lối đi xuống, nối thẳng tới lầu một.
Hai bên cầu thang dựng một loạt giá sách, mỗi giá sách đặt sâu trong vách tường, đứng ở cửa thư phòng liếc nhìn xung quanh, lọt vào trong tâm mắt toàn bộ đều là sách! Thư phòng hùng vĩ làm người ta phải thán phục!
Đừng nói bọn người Trần tú tài, Tiêu Thính Vân, ngay cả ba anh em Triệu Hi cũng cảm thấy khiếp sợ.
Số sách này thật sự rất nhiều.
Trân tú tài sau khi được tiên nhân đồng ý, hai tay run rẩy từ trên kệ lấy xuống một cuốn sách, thư tịch được chế tác tương đối tỉnh xảo, vỏ ngoài dùng bìa cứng làm ra, phía trên mặt bìa vẽ hình minh họa.
Hắn cẩn thận mở ra, một cỗ hương thơm nhàn nhạt bay tới, hương thật thơm.
Sách này không giống sách bọn họ hay đọc, phải đọc từ trái sang phải, lúc đầu Trần tú tài có chút không quen, ngay sau đó bị từng trang sách chỉnh tề bên trong hấp dẫn, thanh âm của hắn run rẩy: "Không biết một quyển sách này có bao nhiêu chữ?"."
Triệu Húc tiện tay lật ra trang sau cùng, cười nói: "22 vạn chữ."
Trần tú tài run lên, nếu không phải Triệu Húc nhanh tay lẹ mắt túm được cổ áo sau của hắn, chỉ sợ hắn lại suýt chút nữa ngã xuống đất, đến lúc đó chắc chắn hai chân sẽ bị tàn tật.
[Truyện được đăng tải duy nhất tại monkeydtruyen.com - https://monkeydtruyen.com./gia-dinh-cung-biet-thu-xuyen-thoi-gian/41.html.]
Nếu muốn viết 22 vạn chữ, không biết phải dùng bao nhiêu trang giấy.
Trước đấy tiên nhân tặng hắn một quyển vở, nói với hắn có thể viết được vạn chữ, nhưng hắn chưa bao giờ tận mắt nhìn thấy, hôm nay mới gặp thật sự bị dọa không nhẹ.
Trần tú tài ôm chặt quyển sách kia, ánh mắt đảo qua toàn bộ thư phòng, tự mình lẩm bẩm: "Sợ là cả đời cũng khó có thể đọc hết nhiều sách như vậy."
Người ta thường nói "học phú ngũ xa, nhưng sách ngũ xa có đáng là gì so với thư phòng ở chốn bồng lai tiên cảnh? Trần tú tài khẳng định, dù có đem toàn bộ thư phòng của tất cả các gia đình phú quý ở tại huyện Đào Nguyên cộng lại cũng không bằng một phần mười.
Trước kia cảm thấy tiên cảnh nơi nào cũng tốt, hôm nay xem ra thư phòng của tiên cảnh mới là nơi tuyệt hảo!
Bọn họ vịn tay vịn theo cầu thang xoắn ốc mà đi xuống, ở giữa thư phòng đặt một cái bàn gỗ nâu cực lớn, đoán chừng rộng hơn hai mét, trên bàn đặt một cái máy vi tính, một cái iPad, một bên có nghiên mực giá bút lông, còn có một ít bút máy kiểu cũ, nhớ lại ông nội khi còn sống cũng là một người yêu thích thư pháp.
Mọi người tùy ý thăm thú trong thư phòng, dần dần phát hiện thói quen cất sách của ông nội, ông đem phân loại sách dựa theo thể loại và niên hạn.
Triệu Ngôn đứng phía trong cùng kinh ngạc phát hiện: "Ông nội vậy mà cất giữ rất nhiều sách y khoa! Đồ tốt!"
Triệu Ngôn là một bác sĩ, tự biết học y là con đường vĩnh viễn không có điểm cuối, lúc trước xuyên không chỉ hận bản thân mình học được quá ít, hiện tại nhìn mấy hàng sách y học cảm thấy mừng như điên.
"Đây là văn tự từ nước khác?" Tiêu Thính Vân lấy xuống một quyển sách tiếng Anh từ giá sách, nhìn trên bìa sách vẽ cậu bé tóc vàng có đôi mắt màu xanh lam, hỏi.
Những ký tự này giống như con nòng nọc mà hắn từng nhìn thấy trên chén lưu ly của Triệu Hi đang dùng.
Triệu Hi đi tới nhìn thoáng qua nói: "Đúng vậy, cuốn sách tiếng Anh này tên là 'Hoàng Tử Bé'."
Mấy ngày nay Tiêu Thính Vân thường nghe thấy người Triệu gia nói ngôn ngữ mà hắn nghe không hiểu, cái gì mà 'OK, 'Come on' linh tỉnh, hơn nữa trong phòng an ninh cũng dùng không ít ngoại ngữ làm hắn cảm thấy có chút lực bất tòng tâm, giờ phút này hắn lại muốn học tập một chút: "Ta có thể học sao?"
Triệu Hi có chút kinh ngạc, dứt khoát đặt cuốn "Hoàng Tử Bé" trong tay hắn, ở trong kệ sách tìm ra một quyển sách tên là "nhập môn ký âm" đưa cho hắn, còn dặn hắn nếu không hiểu có thể hỏi nàng.
Sau đó Triệu Hi tìm một hồi lâu trong thư phòng, lúc này rốt cục mới tìm được một quyển sách màu sắc rực rỡ: "Thiên Công Khai Vật", trong đó còn có tranh minh họa vẽ rất tỉ mỉ nàng lật tìm thuật làm giấy trong sách.
Trần tú tài đứng ở một bên nhìn tranh minh họa đều hiểu được sách này quả thật rất tuyệt diệu, chỉ hận bản thân kiến thức còn thiển cận, trong sách này đa phần hắn đều không nhận được mặt chữ, bởi vì toàn bộ sách... là chữ giản thể.
Triệu Hi cẩn thận đọc qua một lượt, sau đó trâm ngâm nói: "Huyện Đào Nguyên kỳ thật có không ít cây trúc, chúng ta dùng làm giấy trúc đi."
Vốn trong lịch sử Đông Hán Thái Luân đã có kỹ thuật làm giấy cải tiến, nhưng kỳ thật mãi cho đến triều Đường, giấy vẫn khan hiếm đắt đỏ như trước, mà giấy trúc xuất hiện đã giúp ngành làm giấy trở nên rất hưng thịnh.
Trần tú tài thấy Triệu Hi cầm sách giải thích tường tận cách làm giấy như thế nào, vội vàng lấy ra quyển vở được nàng cho trước đó từ trong ngực, chuẩn bị ghi chép lại.
Triệu Húc còn thập phần tri kỷ lấy ra một cây bút máy màu đen từ trên bàn sách cho hắn, nếu không phải Triệu Hi đã bắt đầu giảng giải cách làm giấy, Trần tú tài còn định sẽ nghiên cứu cây bút máy không cần dùng mực vẫn có thể viết được này là thần vật gì.
Triệu Hi giải thích đơn giản và dễ hiểu: "Đầu tiên phải tiến hành sơ chế, ngâm trúc đã chặt trong dòng suối nhỏ, lại rửa đi lớp bụi bẩn, sau đó mang trúc và vôi bắt đầu chưng nấu."
"Thiên Công Khai Vật" là một quyển sách khá hay, nhưng so với hiện đại vẫn còn thua kém, cho nên bọn họ vẫn có thể cải tiến phương pháp để rút ngắn thời gian làm giấy.