Gia Đình Cùng Biệt Thự Xuyên Thời Gian - 42
Cập nhật lúc: 2025-01-22 08:17:41
Lượt xem: 58
Trần tú tài múa bút thành văn, thường hướng Triệu Hi gật đầu, lại cảm thán quả thật không hổ là tiên nhân, phương pháp làm ra giấy nghe tuy có chút rườm rà, nhưng cũng không phải không làm được.
Bởi vì phần lớn sách trong thư phòng đều là chữ giản thể, Triệu Hi còn cố ý tìm trong thư phòng một lúc lâu mới tìm ra được một quyển từ điển dùng để đối chiếu chữ giản thể đưa cho Trần tú tài mượn để học tập thêm.
Trần tú tài thụ sủng nhược kinh, lại có chút hưng phấn, hắn lại có cơ hội học chữ của Tiên giới? Trần tú tài âm thầm suy đoán, tiên nhân có phải đang ám chỉ sẽ chiêu mộ hắn?
Trần tú tài cầm quyển từ điển chỉ to bằng bàn tay người lớn lật xem, không ngừng kinh hô: "Hóa phức tạp thành đơn giản, đủ để cho càng nhiều người biết chữ, chữ của Tiên giới quả nhiên không giống bình thường." Có vài chữ phồn thể quả thật quá mức phức tạp, đối với người mù chữ mà nói, chữ giản thể sẽ càng dễ mở rộng việc dạy học hơn.
Thần sắc Trần tú tài kính sợ nhìn quanh cả tòa thư phòng, cầm lấy từ điển mà trái tim đập thình thịch, nếu hắn nhanh chóng học được chữ giản thể, có phải nhiều sách Tiên giới như vậy hắn cũng có cơ hội học?
Tiên nhân sáng lập chế độ khoa cử, nghiên cứu phương thức chế tạo thần giấy, lại thay đổi cách viết tạo ra chữ giản thể để cho người trong thiên hạ đều có cơ hội biết chữ.
Nhiều sáng kiến như vậy, hắn không tin tiên nhân không có ý nghĩ thay đổi triều đại! Triều Thiên Khải, khí số đã tận.
Ngoài cửa truyền đến tiếng gõ, Vương Tuyết Cầm đeo một cái tạp da hoa nhỏ xuất hiện: "Thịt dê đã nấu xong, mau tới ăn cơm tối."
Triệu Húc đã sớm nghĩ đến nồi lẩu thịt dê kia, vội vàng kéo Triệu Ngôn từ trong đống sách thuốc ra, mấy người ra khỏi thư phòng đi về phía bàn ăn.
Bàn ăn có kèm theo chức năng của bếp điện đã được cắm sẵn điện, bên trên còn đặt một cái nồi chuyên dùng để nấu lẩu ở giữa, trong nồi là đang nấu thập cẩm thịt dê, bụng dê, ruột dê.
Canh dê màu trắng sữa sôi sục cuồn cuộn, mùi thơm bay ra ngào ngạt.
Bát được đặt bên cạnh, trong bát còn có một ít cá viên, sủi cảo tôm, khoai tây thái lát, cải trắng, củ cải vân vân.
Trần tú tài cũng được xem là gia cảnh giàu có trong thôn Đào Hoa, thấy vậy cũng nhịn không được nuốt nước miếng, thơm quá.
Hơn nữa cách vừa ăn vừa nấu như vậy vẫn là thấy lần đầu, thật thú vị.
"Tiểu Trần, đứng ngây ra đó làm gì? Mau ngồi xuống đi, không cần phải câu nệ." Vương Tuyết Cầm vỗ vỗ vai hắn cười nói.
Trần tú tài kinh sợ mà ngồi xuống, Triệu Hi ngồi xuống lấy một ít cơm vào bát của mình.
Mọi người bắt đầu ăn lẩu thịt dê, Triệu Chí Dân không nhịn được khen: "Thứ khác không nói, thịt dê triều Thiên Khải quả thật không tệ, thơm qua
Triệu gia nuôi dạy ba huynh muội từ trước đến nay rất dễ dãi, cũng không yêu cầu ca ca nhất định phải nhường nhịn muội muội.
Triệu Húc và Triệu Hi dùng hai đôi đũa đại chiến trên bàn ăn.
Triệu Hi thấy Triệu Húc gắp cái bụng dê chưa gắp chắc của nàng bỏ vào trong nồi, gấp gáp đến độ kêu to: "Nhị ca, ngươi cướp của ta làm gì?"
Triệu Húc cợt nhả nói: "Đã bỏ vào nồi thì không tính là của ngươi.
Thơm, thịt dê này thơm thật."
"Triệu cô nương, cho ngươi."
Tiêu Thính Vân ngồi bên cạnh lấy chiếc đũa mới, gắp một miếng bụng dê từ trong đĩa trước mặt đẩy tới phía nàng.
Triệu Húc: "..."
Tiểu tử thúi.
...
[Truyện được đăng tải duy nhất tại monkeydtruyen.com - https://monkeydtruyen.com./gia-dinh-cung-biet-thu-xuyen-thoi-gian/42.html.]
Từ khi Trần tú tài đi tiên cảnh một chuyến, thôn trưởng liền phát giác Trần tú tài tinh thần phấn chấn, không còn chán chường như ngày xưa liền cảm thấy rất vui mừng, chỉ nghĩ là do tiên nhân thuyết phục được hắn.
Cày cấy vụ xuân vất vả rốt cuộc cũng kết thúc, thấy những củ khoai lang và khoai tây dần dần lớn lên, thôn dân thôn Đào Hoa đều âm thầm cảm thấy may mắn, lại không ngừng lo lắng không biết số rau củ này có sống được tới lúc thu hoạch hay không.
Triệu gia thông qua trưởng thôn triệu tập thợ thủ công chuyên trách việc làm giấy trong khắp thôn Đào Hoa, không quan trọng nam nữ mỗi ngày đều làm việc bốn canh giờ, tiền lương được trả mười văn tiền vào cuối ngày.
Ai làm tốt hơn cuối tháng còn nhận được tiền thưởng.
Ban đầu thôn trưởng còn kinh sợ, chỉ cảm thấy do người trong thôn bọn họ làm việc không được chu toàn.
Tiên nhân tặng cho bọn họ nhiều thần vật như vậy mà ngay cả cung phụng hương khói cũng không làm được khiến tiên nhân còn phải muốn đi buôn bán để kiếm tiền, thôn trưởng cảm thấy áy náy không thôi.
Nếu không phải Triệu Chí Dân ngăn cản mãnh liệt, trưởng thôn liền đã yêu cầu từng nhà trong thôn góp tiền để cung phụng tiên nhân.
Toàn bộ người trong thôn cũng hiểu cách làm việc của các tiên nhân, làm việc gì cũng đều trả tiền, không giống như triều Thiên Khải cưỡng ép lao dịch, cái gì cũng không kiếm được.
Chỉ cần không chậm trễ việc đồng áng, ai mà không muốn có thể kiếm thêm chút bạc? Chỉ cần có thể kiếm thêm phân tiền, mua cho vợ con một ít thức ăn cũng là chuyện tốt.
Cho nên thôn dân tới báo danh không ít, có nam lẫn nữ.
Lúc này triều Thiên Khải còn chưa xuất hiện Trình Chu Lý Học, địa vị nữ nhân trong nhà cũng không thấp như trong tưởng tượng, thôn phụ đi ra ngoài làm việc cũng không ít.
Vả lại làm giấy là một công việc yêu cầu kỹ thuật tỉ mỉ, phụ nữ làm việc cũng cẩn thận hơn.
Triệu gia thuê một cái sân bỏ hoang ở thôn Đào Hoa làm nơi làm giấy, Trần tú tài tiến hành chỉ huy công việc.
Ngày đầu tiên một nhóm thôn dân đi vào trong núi chặt trúc vê ngâm trong nước, một nhóm khác thì mấy ngày nay đi tìm thợ mộc Lý A Quý làm vài cái máng để ngâm giấy.
Trần tú tài từ lâu đã thuộc làu quá trình làm giấy, một khi có thôn dân nào không hiểu hắn đều có thể kịp thời giải đáp.
Rốt cuộc vào mười ngày sau, Triệu Hi liền nghe Trần tú tài không kìm được hưng phấn nói hôm nay là lần đầu thu giấy, nàng liền muốn đi xem.
Thuê thôn dân làm việc mỗi ngày đều bỏ ra tiền công không ít, nếu thất bại sợ là số tiền này đều phải phí hoài.
Ngược lại những thôn dân này nhiều lần bày tỏ không cần nhiều tiền công như vậy, nhưng Triệu Hi biết độ thành tín của tiên nhân không thể để mất, nếu đã mất về khó tìm lại được.
Công xưởng làm giấy được đặt ngay bên trong thôn Đào Hoa, hôm nay thời tiết bên ngoài cũng tốt, trên đường đi qua đều khô ráo.
Triệu Hi dứt khoát khéo léo lấy ra một chiếc xe đạp màu trắng bạc, chuẩn bị đạp xe tới đó.
Mới vừa đi ra liền thấy Tiêu Thính Vân từ chính diện đi đến, nàng đang định chào hỏi với hắn.
Gương mặt trắng nõn đẹp trai của Tiêu Thính Vân chợt lóe lên một tia do dự rồi biến mất, hắn nhìn nàng như đã đưa ra được quyết định, rốt cuộc mở miệng, mang theo chút âm sắc triều Thiên Khải nói: "How are you?"
Triệu Hi: "... lm fine, thank you. And you?"
Thấy hắn lại muốn trả lời, Triệu Hi vẻ mặt có chút bất đắc dĩ: "Nói tiếng Hán."
Mấy ngày nay Tiêu Thính Vân ngoại trừ công việc ở biệt thự, nếu có thời gian rảnh rỗi thì đều đọc sách lấy từ trong thư phòng ra học tiếng Anh, năng lực học tập của hắn thực sự rất tốt.
Tiêu Thính Vân thấy nàng đẩy xe đẹp ra, Triệu cô nương muốn vào thôn? Ta đi cùng ngươi đi, tránh ngẫu nhiên gặp phải mãnh thú từ trên núi xuống."