Gia Đình Cùng Biệt Thự Xuyên Thời Gian - 46
Cập nhật lúc: 2025-02-03 22:48:16
Lượt xem: 55
Biệt thự Triệu gia vốn mô phỏng theo sơn thủy lâm viên mà xây, từ bên ngoài nhìn khá giống với vương cung quý phủ, không thấy có gì quá khác thường.
Thấy nàng còn không tin, Chu Nguyên dứt khoát mang theo nàng đi xem xưởng làm giấy ở thôn Đào Hoa, dạo gần đây các tiên nhân thường hay ở nơi này làm việc.
Thôn dân trong xưởng mỗi người một chức, cả viện đều nhàn nhạt mùi trúc, còn có thể nhìn thấy giấy trúc đang phơi trên giá xa xa.
Triệu Hi và Trần tú tài đang xếp gỗ lên một tấm ván gỗ lớn, Chu Nguyên và Vương Linh Nhi cũng không quấy rầy, còn có chút tò mò đứng ở một bên vây xem.
Sau khi xếp xong khối gỗ, Triệu Hi cầm lấy một bàn chải lớn, dính chút mực nước quét lên khối gỗ, sau đó từ tay Trần tú tài cầm một tờ giấy in lên.
Nhấc tờ giấy ra, trên tờ giấy trúc trắng nõn vừa rồi lại viết đầy chữ, chính là "Luận Ngữ"!
Kỹ thuật in chữ rời! Một phát minh cổ vĩ đại.
Trong khoảng thời gian này, xưởng giấy thôn Đào Hoa vẫn luôn sản xuất hàng loạt giấy trúc, nên nàng đi tìm thợ mộc Lý A Quý mang theo vài đồ đệ khắc chữ rời.
Thế nhưng đám người Lý A Quý chỉ biết có mấy chữ, cho nên làm đến bây giờ cũng chỉ được chừng trăm con chữ rời.
Chữ Hán tuy tổng số rất nhiều, nhưng mà hàng ngày thực sự chỉ dùng đến không quá một hai nghìn chữ, qua một đoạn thời gian nữa muốn in ra cả quyển Luận ngữ cũng không phải bất khả thi.
Nếu đóng thành sách, bán đi kiếm tiền cực kỳ dễ dàng.
Hiện nay ở triều Thiên Khải, thư sinh nghèo có nghề giúp thế gia "chép sách", nhưng chép sách cả ngày còn không nhanh bằng một lần in ấn. Sao chép sách không cẩn thận sẽ có chữ sai, sách in lại không sai một chữ.
Triệu Hi còn tính bình tĩnh, nàng nhìn về phía Trần tú tài đang kích động đến không kiềm chế được, trầm ngâm hỏi: "Trần tú tài, không biết ngươi có quen biết hiền tài nào không? Có thể tiến cử lại đây."
Người thôn Đào Hoa phần lớn là mù chữ, làm chút việc nặng còn được, nhưng một khi cần dùng đầu óc, cả thôn không có lấy hai người để dùng, nhất định phải tiến cử nhân tài từ bây giờ.
Trần tú tài cũng biết rõ đạo lý này, hít sâu một hơi, cầm lấy mấy trang giấy trúc đã cắt tốt ở bên cạnh mang vào trong phòng, chuẩn bị viết thư mời mấy người bạn cùng trường cùng xuất thân bần hàn lại không may có tài nhưng không gặp thời, đến thôn Đào Hoa triển khai tài nghệ, phú quý không quên nhau, cơ hội kiến công lập nghiệp đã tới, về sau đừng nói hắn Trân Hành không có nói cho bọn họ biết!
Vừa rồi tiểu thư Vương gia cũng thấy màn in ấn kia.
Vương Linh Nhi dùng một loại ánh mắt khâm phục nhìn Triệu Hi, rốt cục nhịn không được lên tiếng: "Cô nương chính là tiên nhân? Nếu là tiên nhân, sao lại phải làm thương nhân tạo giấy để bán?"
Triệu Hi thiếu chút nữa thốt lên, đương nhiên là để kiếm tiền! Không vì tiền tội gì phải làm việc chăm chỉ như vậy?
Nhưng lời đến bên miệng, Triệu Hi cũng biết không thể nói như vậy, nàng trầm ngâm một tiếng, mặt không đỏ tim không đập đáp: "Vi nước vì dân."
Lời này xuất phát từ lão gia tử Kim Dung, bốn chữ ngắn gọn khiến mọi người ở đây ngẩn ra.
Buôn bán kiếm tiền liên quan gì tới vì nước vì dân?
"Cô nương, nơi khác chúng ta không biết, chúng ta chỉ biết là làm việc tại xưởng giấy, có thể lấy tiền lương hằng ngày! Nếu không tiêu xài phung phí, một tháng có thể tích góp được hơn nửa năm so với trước kia." Một thôn phụ đứng ở bên cạnh đang sửa sang lại giấy trúc thôn phụ trả lời.
"Chỉ cần không có thiên tai, chúng ta có tiền không phải có thể mua được lương thực vải vóc sao? Người trong thôn ai mà không vui vẻ suốt ngày? Cuộc sống so với trước kia có hi vọng hơn nhiều."
Ở thôn Đào Hoa, ai dám nói xấu tiên nhân một câu, không cần chờ thôn trưởng lên tiếng, thôn dân mỗi người nhổ một ngụm nước bọt là có thể làm hắn c.h.ế.t đuối!
[Truyện được đăng tải duy nhất tại monkeydtruyen.com - https://monkeydtruyen.com./gia-dinh-cung-biet-thu-xuyen-thoi-gian/46.html.]
Vương Linh Nhi chấn động!
Thôn dân làm việc ở đây nhận được tiền, có thể cải thiện cuộc sống, đây không phải là vì dân sao?
Giấy trúc nhẹ nhàng cùng thuật in ấn có thể mang lại ích lợi gì không cần nói cũng biết, người đọc sách ở toàn bộ triều Thiên Khải đều sẽ được lợi.
Có thêm nhiều người đọc sách, triều đình sẽ không loạn như vậy, đây không phải là vì nước sao?
Không ngại chính mình bị ô danh là thương nhân, cũng phải làm chuyện vì nước vì dân, trí tuệ như thế thật chỉ có tiên nhân mới có thể làm được!
Có thôn dân nói tiếp: "Tiểu cô nương, tiên nhân thậm chí không muốn ăn đồ ăn của thôn chúng ta, tự mang tiên thực mà đến, sao có thể để ý tiền tài?"
Triệu Hi bị nói đến có chút ngượng ngùng, không phải nàng không muốn ăn cơm của thôn Đào Hoa, mà là bọn họ chỉ có một chén cơm gạo, ngay cả một ngụm dưa muối đều không có! Nàng thực sự chịu không nổi, mang mấy gói mì ăn liền từ phòng bếp biệt thự đến chuẩn bị nấu ăn.
Thấy vẻ ngoài Triệu Hi không lớn hơn mình bao nhiêu, tuy là tiên nhân lại cũng là nữ tử giống nàng, Triệu Hi có thể, vì sao nàng không thể?
Giờ phút này trong lòng Vương Linh Nhi bỗng có cỗ nhiệt huyết, nàng thốt ra: "Tiên nhân, thiếp thân là đích thứ nữ của Vương gia Vương Linh Nhi, ta muốn đi theo ngài bán giấy bán vì nước vì dân, đem giấy trúc của Đào Nguyên truyền khắp triều Thiên Khải, để người đọc sách trong thiên hạ đều có giấy dùng, có sách đọc!"
Chu Nguyên thiếu chút nữa bật cười, như vậy không phải ta hai đều giống nhau sao.
Hai mắt Triệu Hi sáng ngời, những công tử tiểu thư thế gia này là loại quảng cáo tốt nhất, nàng dứt khoát mời bọn họ vào phòng nghỉ của xưởng giấy.
Trần tú tài đã viết thư xong, vội vàng ra ngoài gửi thư nên không ở lại tiếp khách, Triệu Hi nhịn đau chia cho mỗi người một gói mì thịt bò kho tàu hiệu Khang Sư Phụ.
"Đây là mì ăn liền, xé gói gia vị bên trong ra, đổ vào nước nóng ngâm ba phút, ừm... đếm đến một trăm tám mươi là được rồi." Triệu Hi nhận lấy nồi nước nóng thôn dân đưa tới, làm mẫu cho họ.
Vương Linh Nhi nhìn tô mì ăn liền trước mặt, thấy cái bánh bột ngô khô quắt kia trong khoảnh khắc hóa thành một tô mì thơm nức mũi, sợi mì càng hiện ra vàng óng ánh uốn lượn, thán phục nói: "Thần vật!"
Hương vị càng tuyệt vời, Vương Linh Nhi nhịn không được uống hơn phân nửa nước mì, không khống chế được ợ một cái, có chút thỏa mãn hỏi: "Tiên nhân, không biết đây là vật gì?"
Triệu Hi: "Mì bò kho của Khang Sư Phụ."
Hai người kinh hãi: "Bò???"
Ở triều Thiên Khải ăn thịt bò là phạm pháp.
Triệu Hi không để bụng, đem vỏ mì gói chất đống ở một bên, tỉ mỉ chỉ cho Vương Linh Nhi chi tiết chuyện bán giấy bán sách, cũng đồng ý đến lúc đó báo cho nàng giá bán sỉ.
Trời đã hơi muộn, Chu Nguyên mới đưa Vương Linh Nhi vê.
Vương cô nương đột nhiên vén rèm xe, ghé vào cửa sổ xe gọi hắn lại, Chu Nguyên không đợi nàng nói liền tự mình mở miệng: "Ta biết ngươi muốn nói cái gì.
Chuyện chúng ta hôm nay ăn thịt bò ngươi biết ta biết, sẽ không có người thứ ba biết."
"Không phải," Vương Linh Nhi dùng rèm che mặt, dừng một chút mới mở miệng,Ta là muốn hỏi: "Chu công tử khi nào tới Vương gia cầu hôn ta?"
Chu Nguyên ngây người tại chỗ, sau đó bật cười ngây ngô.