Gia Đình Cùng Biệt Thự Xuyên Thời Gian - 50
Cập nhật lúc: 2025-02-05 10:02:38
Lượt xem: 48
Bài thi đã được chuẩn bị sẵn từ mấy ngày trước để chờ bọn họ đến, cũng không phải là Triệu Hi cố ý làm khó bọn họ, mà là nàng không biết bọn họ giỏi cái gì, đành phải cho họ thi trước.
Ba người lấy được bài thi, nhìn thấy câu hỏi trên đó lại bối rối, nhìn sơ qua một lần thì thấy có đủ loại câu hỏi.
Bọn họ vốn quen thuộc với tứ thư ngũ kinh nhưng trong bài thi lại có cả câu hỏi toán học.
Ví dụ như tựa đề này là "Gà và Thỏ trong cùng một lồng", trên đó có viết một bài thơ kể rằng trong chuồng có 36 cái đầu và 50 cái chân, hỏi có bao nhiêu con gà và bao nhiêu con thỏ?"
Một câu hỏi khác lại là: 'Một ngọn nến đang cháy được đặt dưới một chụp đèn kín, lúc này ngọn nến còn cháy hay không? Tại sao?"
Ngoài ra còn có các câu hỏi về núi sông, bên cạnh mỗi câu hỏi có một tờ ghi chú nhỏ ghi điểm của câu hỏi.
Chuyện này... thực sự là mới lạ.
Năng lực tiếp thu của thư sinh trẻ tuổi mạnh hơn người khác, sửng sốt vài phút, sau khi Trần tú tài ho khan thì tỉnh táo lại, vội vàng cầm bút chấm mực làm bài thi, lần đầu tiên viết trên giấy, ba người liền hiểu được điểm tốt trong đó.
Triệu Hi tranh thủ thời gian lúc bọn họ làm bài, còn ra ngoài đi dạo một phen, đúng lúc nhìn thấy vợ của Vương Đại Cường là Tôn thị dạy dỗ con mình là Tráng Tráng ở trên đường, đứa bé này chính là tiểu tử suýt c.h.ế.t đuối được nhị ca nàng cứu lần trước, Tráng Tráng bị mẹ đánh, khóc òa lên.
Tôn thị nhìn thấy Triệu Hi thì vội nói: "Quay rầy tiên nhân rồi. Tiểu tử Tráng Tráng này không nghe lời, vừa rồi còn lớn tiếng chơi đùa với mấy đứa trẻ trong thôn, ta đang dạy cho nó một bài học."
Nơi này chính là xưởng sản xuất giấy, có rất nhiều dân làng làm việc ở đây để kiếm tiền, ngay cả Vương Đại Cường bận rộn với công việc đồng áng cũng từng đến đây, Tôn thị cũng sợ mấy hài tử quấy rầy người lớn làm việc trong nhà máy nên mới tức giận đánh nhi tử.
Triệu Hi nhìn Tráng Tráng mặt rỗ kia khóc đến nước mắt nước mũi lấm lem, cũng biết trẻ con ở cổ đại không đủ sức để giúp việc trong nhà, nhưng bình thường lại không việc gì để làm nên hết trêu mèo chọc chó, trèo cây bắt chim sống qua ngày.
Triệu Hi nhìn Tráng Tráng mặt rỗ kia khóc đến nước mắt nước mũi lẫn lộn, cũng biết hùng hài tử nông thôn cổ đại, khí lực quá nhỏ không giúp được người trong nhà, nhưng bình thường lại không có chuyện làm, chọc mèo trêu chó, trèo cây bắt chim sống qua ngày.
Triệu Hi cười nói: "Qua vài ngày nữa bọn chúng đều sẽ ngoan ngoãn."
Tôn thị không hiểu lắm, Triệu Hi lại đi tới xưởng giấy dạo một vòng, đợi đến khi không còn nhiều thời gian nữa liền trở lại văn phòng, ba thư sinh cũng gần như là trả lời xong các câu hỏi, những câu thật sự không biết thì để trống.
Triệu Hi tiến hành chấm điểm những bài thi này, bước đầu hiểu rõ tình trạng của ba người này, ba người đều rất ưu tú trong tứ thư ngũ kinh, nhưng những đề mục khác thì thấy rõ sự chênh lệch.
Đề bài "Gà thỏ cùng lồng" chỉ có thư sinh tên Phùng Bình trả lời được, xem bài thi còn biết định lý Py-ta-go, sau này có thể làm quản lý thu chỉ.
Tống Nhất Thanh biết rất nhiều về núi non và địa lý, lúc trước nghe Trần Tú Tài nói Tống Nhất Thanh thường xuyên đi du lịch, toàn bộ huyện Đào Viên hắn ta đều đã đi thăm.
Lưu Nghĩa là người nắm rõ nhất tình hình chính sự của triều Thiên Khải, còn chỉ ra nhiều khuyết điểm, Triệu Hi cảm thấy sau này hắn sẽ là một chuyên gia giỏi về tuyên truyền chính sách.
Triệu Hi nhìn bài thi, ba người đứng ở trước mặt có chút khẩn trương, lúc trước vốn là nghe thôn dân gọi nàng là tiên nhân, trong lòng cũng có chút suy đoán về thân phận của nàng, vừa rồi lúc làm bài thi trong lòng càng kinh ngạc.
[Truyện được đăng tải duy nhất tại monkeydtruyen.com - https://monkeydtruyen.com./gia-dinh-cung-biet-thu-xuyen-thoi-gian/50.html.]
Tất cả đề mục trên bài thi này đều do Triệu Hi đưa ra, Trần tú tài chỉ ở một bên giúp đỡ, cho nên nói... những đáp án mà bọn họ vắt hết óc cũng không nghĩ ra được, cô nương này đều biết hết? Phạm vi của những câu hỏi này cực kì sâu rộng, hỏi từ trời nam lẫn đắt bắc, nếu không phải tận mắt nhìn thấy, bọn họ chắc chắn sẽ cho rằng người ra đề là một vị lão tiên sinh lớn tuổi có kiến thức uyên bác.
Tuy là bọn họ xuất thân từ nhà nghèo, nhưng tự nhận cũng là nhân tài hiếm có của triều Thiên Khải, hôm nay mới biết nhân ngoại hữu nhân, thiên ngoại hữu thiên, không chừng cô nương này thật sự là tiên nữ hạ phàm.
Triệu Hi đại khái hiểu được phạm vi năng lực sở trường của bọn họ, cười nói: "Cái khác ta cũng chưa sắp xếp cho các ngươi, ta dự định mở một học đường để hài tử có thể đến học, buổi tối trường sẽ mở lớp để dạy chữ cho thôn dân.
Triệu Hi trâm ngâm một tiếng nói,'Bao ăn bao ở, mỗi tháng một lượng rưỡi bạc, làm tốt còn có thêm tiền thưởng khác, các ngươi thấy thế nào?"
Thôn Đào Hoa có chừng trăm hộ nhân khẩu, số người biết đọc trong số hàng trăm người có thể đếm hết trong mười đầu ngón tay nên chỉ có thể làm những công việc tay chân.
Triệu Hi biết là sau này sẽ có nhiều chỗ cần dùng người hơn, yêu cầu những người biết chữ có văn hóa sẽ càng nhiều.
Thay vì đến lúc đó mới dạy học, không bằng bắt đầu trước!
Thiết lập giáo dục!
Bốn người đều chấn động, hành động này ý nghĩa rất lớn, vị tiên nữ này lại muốn phát triển giáo dục, mở mang dân trí? Bọn họ vốn xuất thân nhà nghèo, hiểu được việc đọc sách không dễ dàng nên không khỏi cảm động.
Hơn nữa, một tháng một lượng rưỡi bạc, còn có tiền thưởng khác, cái này so với việc chép sách cho quý tộc còn tốt hơn nhiều, nói không chừng sau khi tích góp được tiền thì trong nhà sẽ có cuộc sống tốt hơn.
Ba người đồng thời đồng ý, Trần tú tài thở phào nhẹ nhõm ở một bên nói đùa: "Mấy người các ngươi còn không bằng đón người nhà tới cùng." Đây tuyệt đối không phải chuyện xấu, ngược lại là chuyện tốt.
Ba người không để ý, chỉ nói ở bên này làm quen trước, nếu có thời gian sẽ đưa người thân đến sống cùng.
"Tiên nhân, đây là bản đồ địa hình núi sông mà ta đã vẽ trong những năm gần đây, bây giờ hiến tặng cho ngài, ngài đừng chê cười." Tống Nhất Thanh lấy từ trong bao quần áo tùy thân ra một miếng vải lụa, mở ra trên đó vẽ bản đồ địa hình.
Nghĩ tới việc sẽ tới nơi này làm việc, Tống Nhất Thanh chuẩn bị chút lễ vật, nhưng hắn cũng không có vật gì đáng giá nên đã mang tấm bản đồ này tới.
Phải biết rằng, ở thời cổ đại, bản đồ cực kỳ có giá trị, nếu có một tấm bản đồ chỉ tiết thì có thể tiến thẳng đến vương đình thảo nguyên, đánh những người thảo nguyên đó đến kêu cha gọi mel
Triệu Hi vốn không để ý lắm, chỉ nhìn lướt qua rồi cứng đờ, ngón tay chỉ vào một chỗ: "Chờ chút, sông này là sông Trường Giang?"
Tống Nhất Thanh kinh ngạc nói: "Đúng vậy."
Triệu Hi: "..."
Mẹ ơi, nàng đã phát hiện ra cái gì thế này!
Triều Thiên Khải tuy là triều đại không có trong lịch sử, mặc dù có điểm khác biệt nhưng vị trí địa lý lại gần giống với đất nước bọn họ...
Đây quả thực là bàn tay vàng trời ban! Lúc trước cả nhà bọn họ đều cảm thấy mình đã xuyên tới một triều đại hư cấu nên cho rằng những tấm bản đồ địa hình tự nhiên trước kia đều không thể dùng.