Gia Đình Cùng Biệt Thự Xuyên Thời Gian - 51
Cập nhật lúc: 2025-02-05 14:32:48
Lượt xem: 40
Triệu Hi lại hỏi tỉ mỉ một số chỉ tiết địa lý, Tống Ý Thanh kinh ngạc trả lời từng cái một, Tống Nhất Thanh còn nhịn không được hỏi Triệu Hi là nàng đã từng đến những nơi này chưa.
Triệu Hi gật đầu, đương nhiên là nàng đã từng tới những nơi đó! Lúc trước, đại ca từng học trường y ở tỉnh khác, nhị ca học ở học viện cảnh sát tốt nhất trong tỉnh nhưng cũng không ở trong thành phố, vì vậy khi nàng đến trường của các anh trai để thăm họ thì cũng thuận đường đi du lịch qua những nơi đó.
Ba thư sinh âm thầm kinh hãi không thôi, vị nữ tử này chắc chắn là thần tiên, Thiên Khải có diện tích lãnh thổ bao la, cho dù là nam tử như bọn họ cũng chưa đặt chân hết, mà Triệu Hi cái gì cũng biết, thật giống như đã từng đi qua, nếu không phải tiên gia đạp gió cưỡi mây, thì làm sao một người còn trẻ tuổi như vậy có thể đi khắp đại giang nam bắc.
Triệu Hi im lặng một hồi, nói: "Các người cùng ta về biệt thự một chuyến."
Ngay cả Trần tú tài cũng không biết Triệu Hi đột nhiên bị làm sao, nhưng đều ngoan ngoãn đi theo phía sau.
Sơn thủy thôn trang được mây mù bao quanh kia quả thực chính là kiến trúc mang tính biểu tượng, những người này lúc trước nếu có hoài nghi thì khi nhìn thấy biệt thự này họ sẽ lập tức tin rằng đây là tiên cảnh và không còn nghi ngờ gì nữa.
Tiêu Thính Vân mở cổng cho bọn họ tiến vào, sau khi mấy người tiến vào trong sân viện phía đông của biệt thự, Triệu Hi bảo bọn họ đợi một lát, Trần tú tài thì không sao, nhưng ba thư sinh đều nhìn đến kinh hãi không thôi, đánh giá chung quanh, đứng tại chỗ cũng không dám lỗ mãng.
Triệu Hi đến thư phòng của ông nội một chuyến, rất nhanh đã lấy ra một ít đồ vật.
Mọi người ngơ ngác nhìn vật thể hình cầu màu xanh lam trong tay Triệu Hi, đây là cái gì? Nhìn thấy Triệu Hi dùng tay di chuyển nó, lúc này mới phát hiện vật này có thể xoay tròn.
Ngón tay Triệu Hi chính xác ấn xuống nơi nào đó đại lục, trầm giọng nói: "Chúng ta hiện tại đang đứng ở vị trí này. Đây, là một quả địa cầu."
Bốn người la lên: "Cái gì?"
Bốn thư sinh nghẹn họng nhìn trân trối, bọn họ... bọn họ lại đứng trên một quả cầu? Làm sao quả cầu có thể đứng vững mà không bị đổ? Thế giới này không phải là trời hình tròn đất hình vuông sao?
Triệu Hi lại lấy một tờ giấy gấp khác mở ra, đây là một tấm bản đồ giấy dầu, mặc dù địa hình có chút khác biệt với địa hình của triều đại Thiên Khải nhưng chắc chắn đây là bản đồ chính xác nhất về địa hình của triều đại Thiên Khải hiện tại! Chỉ một phần này đã là vô giá.
Triệu Hi hứng thú nhìn một chỗ nào đó trên bản đồ, khóe môi không khỏi cong lên.
Nàng nhớ ở đâu đó đại lục có một mỏ sắt lớn thì phải?
Cổ đại nghiêm cấm tư nhân kinh doanh muối và sắt, sau này Triệu gia bọn họ sợ là phải chiếm toàn bộ.
Mỏ sắt có thể làm gì không cần phải nói nhiều, nguyên liệu cần thiết để làm vũ khí.
Nàng có thể không cần kiếm, nhưng trong tay phải có kiếm.
Cũng trách không được bọn họ đều biết, bởi mỏ sắt này vốn rất nổi tiếng, hơn nữa trong giờ học giáo viên địa lý cũng nhắc tới rất nhiều lần.
Nếu không phải bị hệ thống Đại Bảo đưa tới triều Thiên Khải, Triệu Hi chính là tuyển thủ hạt giống Thanh Bắc được coi trọng nhất của trường trung học thực nghiệm của thôn Bạch Sa.
Triệu Hi nhìn địa thế của núi sông được vẽ một cách tỉ mỉ trên bản đồ, trong lòng nảy sinh suy nghĩ.
[Truyện được đăng tải duy nhất tại monkeydtruyen.com - https://monkeydtruyen.com./gia-dinh-cung-biet-thu-xuyen-thoi-gian/51.html.]
Bốn thư sinh bên cạnh không biết suy nghĩ của Triệu Hi, vẫn đang nghiên cứu quả địa cầu †o gấp đôi đầu người kia, kinh ngạc không thôi.
Thế giới của bọn họ vốn là hình tròn, điều này quả thật là vô cùng mới mẻ đối với thế giới quan của họ, bốn người không kiềm chế được thỉnh cầu Triệu Hi, muốn nàng cho họ nhìn kỹ quả địa cầu hơn, vì thế Triệu Hi liền dạy luôn cho bọn họ một chút kiến thức về địa lý.
"Ý của tiên nhân là thế giới này tổng cộng có bảy đại lục và bốn đại dương, triều Thiên Khải chúng ta chỉ chiếm không quá một phần trăm trên toàn thế giới?"
Triều Thiên Khải những năm gần đây thật sự rất loạn, không chỉ dân chúng ở những địa phương nhỏ mà ngay cả dân chúng ở kinh thành cũng không sống nổi, mặc dù bị ngoại giới đánh cho gào khóc, nhưng bọn họ vẫn luôn cho rằng Thiên Triều Thượng quốc là trung tâm thế giới, lại không biết thế giới bên ngoài rộng lớn đến như vậy?
"Bây giờ triều Thiên Khải ta chỉ sắp vào giữa hè, vậy mà bên phía nam bán cầu đã sắp bước vào mùa đông?"
"Tiên nhân, vùng đất chật hẹp như Oa Đảo này có nhiều hoàng kim thật sao?"
Tống Nhất Thanh không nhịn được cảm khái: "Thế giới rộng lớn như vậy, ta cũng muốn đi khám phá."
Triệu Hi: "..."
Khi ánh mắt của bọn họ chuyển từ quả địa cầu xoay tròn đến tấm bản đồ giấy dầu kia, ai nấy đều vô cùng kinh hãi, hai mắt Tống Nhất Thanh đều đỏ lên.
Tấm bản đồ này so với tấm hắn vừa mới dâng tốt hơn gấp trăm lần! Mỗi một con sông kể cả là nhánh sông đều được vẽ tỉ mỉ đến mức bằng mắt thường cũng có thể thấy rõ ràng, mấu chốt là không chỉ có huyện Đào Nguyên, thậm chí không phải chỉ triều Thiên Khải, mà trên đó còn có bản đồ địa thế của ngoại giới.
Đúng là thần kì.
Sau một khóa học địa lý cả bốn thư sinh hoàn toàn bị thuyết phục, ánh mắt ba người nhìn về phía Trần Hành đều vô cùng cảm kích.
Ngày xưa, bọn họ nói Cẩu Phú Quý, Vật Tương Vong cùng lắm cũng chỉ xem đó là một câu nói đùa, ai ngờ Trân huynh thật sự chưa quên bọn họ, còn đem bọn họ giới thiệu cho tiên nhân, từ đó cảm giác mất mát vì chưa được tiến cử làm quan cũng dần biến mất, làm tiểu quan cả đời cho triều đình nào biết đến bao giờ mới được thăng tiến, làm sao so được với làm việc cho tiên gia.
"Vẫn chuyện học tập, đây là sách giáo khoa ta từng dùng, các cậu có thể lấy để tham khảo." Triệu Hi vỗ vỗ chồng sách cũ bên cạnh cười nói.
Những cuốn sách này là sách giáo khoa từ năm nhất tiểu học đến trung học phổ thông của Triệu Hi, bởi vì nhà cũng rộng, nên hai vợ chồng Triệu Chí Dân và Vương Tuyết Cầm cũng không nỡ vứt đi, những cuốn sách cũ đã dùng qua này tất cả đều được xem như là kỷ niệm mà cất đi.
Sau khi cả nhà bị xuyên đến đây, Triệu Chí Dân thấy có thư phòng liền đem toàn bộ sách của Triệu Hi bỏ vào đó.
Triệu Hi tiện tay lấy một quyển mở ra xem, phía trên vẫn còn những hình vẽ nguệch ngoạc của nàng.
Thôn dân thôn Đào Hoa hầu hết đều mù chữ, đương nhiên phải bắt đầu học từ sách giáo khoa lớp một của bậc tiểu học.
Những cuốn sách cần học đều đã được Triệu Hi lựa chọn qua, ví dụ như tiếng Anh, ví dụ như giáo dục đạo đức, những cuốn sách này nàng vẫn chưa lấy ra.
Trần tú tài lật xem một cuốn sách ngữ văn lớp một, đã phải thán phục hoàn toàn trước tài in ấn đầy tuyệt diệu của tiên giới, trên này có không ít tranh minh họa, màu sắc thì sặc sỡ.
Hắn có chút mê mẩn nói: "Đã biết chữ rồi thì sao còn phải học tiếng Anh?"