Shopee Chạm để tắt
Lazada Chạm để tắt

Gia Đình Cùng Biệt Thự Xuyên Thời Gian - 52

Cập nhật lúc: 2025-02-05 14:33:10
Lượt xem: 43

Lần trước Trần tú tài đi theo người Triệu gia vào thư phòng, cũng thoáng nhìn qua quyển "Hoàng tử bé" phiên bản tiếng Anh của Tiêu Thính Vân, ký tự trên đó có chút tương tự, chỉ là phía trên còn có vài chấm đen hoặc là vài nét vạch, giống như những gì hắn nhìn thấy trong từ điển, nhưng hắn đến nay cũng không biết vì sao lại có những thứ này.

Triệu Hi cười nói: "Đây là ghép âm, học ghép âm là có thể tự tra được những chữ độc lập, rất thuận tiện cho người mới bắt đầu học chữ Hán."

Khẩu âm của người ở triều Thiên Khải không khác bọn họ nhiều lắm, cùng lắm cũng chỉ hơi khác một chút, cho nên việc ghép âm vẫn dùng được.

Nếu khẩu âm chênh lệch quá lớn, thì lúc xuyên qua triều Thiên Khải bọn họ đã không thể nào cùng người dân ở thôn Đào Hoa nói chuyện.

Bốn thư sinh vây quanh cùng một chỗ nghiên cứu cân nhắc, mắt càng ngày càng sáng, đây quả là biện pháp tốt! Phương pháp bọn họ đang sử dụng hiện tại là phương pháp chú âm đảo ngược, lấy hai âm cùng vần điệu ghép thành một chữ, phương pháp này mặc dù tốt nhưng có một tác hại, nếu không biết cả hai chữ ấy liền không thể đọc được, đối với người mới học thì không tốt, nhưng ghép âm thì lại khác.

Trần tú tài hai mắt phát sáng, Hi Hi tiên nhân trước đó vài ngày có tặng hắn một quyển Giản Phồn thể để đối chiếu với từ điển, lúc trước hắn mỗi lần muốn tra từ điển đều sẽ phải tìm từ nét bút, nhưng nếu học ghép âm có lẽ hắn sẽ không cần khổ như vậy nữa, học được ghép âm tra từ điển liền dễ dàng hơn nhiều rồi, việc này so với cùng hài tử bắt đầu học cũng không khác nhau lắm.

Tốt lắm!

Triệu Hi nói: "Đây là tài liệu học tập của bọn họ, ta cũng đang chờ xưởng sản xuất giấy cung cấp, nếu được cho phép ta sẽ một cái thư viện cạnh lớp học của thôn, nó sẽ dùng để cất giữ sách vở, có thể mượn có thời hạn về để học."

Bốn người nghe vậy đôi mắt có chút ướt, khi còn bé nếu bọn họ muốn đọc sách đều rất gian khổ, vì thế khát khao được đọc sách lại khó càng thêm khó, thường phải chịu đựng sự sỉ nhục để mượn được sách ở thư viện của các thế gia.

Nếu bọn họ sinh muộn 20 năm, có lẽ cũng sẽ được tiên nhân giúp đỡ, còn có thể đọc được nhiều sách.

Triệu Hi nhìn sách giáo khoa trong tay, tram ngâm một lát nói: "Các ngươi sau này sẽ là phu tử, mà nội dung trong những tài liệu này có rất nhiều thứ không phù hợp với phong tục của triều Thiên Khải các ngươi, vì thế nhớ phải lựa chọn nội dung để dạy, không thể rập khuôn cứng nhắc, lúc rảnh rỗi ta cũng sẽ đến giúp các ngươi dạy học.

Trong sách giáo khoa này có rất nhiều hình ảnh minh họa, những cô nương mặc váy ngắn, nam hài để tóc ngắn ở triều đại này chắc chắn sẽ không được chấp nhận, cho nên những phu tử trẻ tuổi mới nhậm chức này cũng không thể cứ thế mà dạy bọn trẻ được.

Bốn người đều đồng ý, ở tiên giới có lẽ cùng thế tục bọn họ có chút khác nhau.

Trần tú tài lau nước mắt, nói: "Tiên nhân, ta dẫn ba vị bằng hữu đi an bài phòng ở trước."

Nơi ba người này ở chính là nhà của hộ gia đình đã c.h.ế.t vì dịch bệnh ở thôn Đào Hoa năm trước, phòng trống không người ở, trước khi bọn họ đến thôn dân dựa theo hướng dẫn của Triệu Ngôn đã tiêu độc quét dọn toàn bộ, phòng ở mặc dù đơn sơ nhưng được thu dọn rất sạch sẽ.

Ba thư sinh này cũng đều là hài tử nghèo khổ, tất nhiên là không ngại những thứ này, dỡ bao quần áo xuống bắt đầu sắp xếp đồ đạc.

[Truyện được đăng tải duy nhất tại monkeydtruyen.com - https://monkeydtruyen.com./gia-dinh-cung-biet-thu-xuyen-thoi-gian/52.html.]

Mấy ngày nay Triệu Húc thích đi săn thú trong núi, hắn không g.i.ế.c chết, mà là mang những động vật còn sống về cho mẫu thân Vương Tuyết Cầm nuôi.

Hôm nay, hắn lại bắt được vài con thỏ nhỏ đáng yêu, chuẩn bị nuôi nhốt, đợi chúng lớn sẽ đem đi làm đầu thỏ cay.

Triệu Húc đầu đây mồ hôi đi vào biệt thự, cũng không quan tâm Triệu Hi ngồi ở trên bàn ăn đang xem cái gì, hắn đi vào phòng bếp mở tủ lạnh lấy ra một que kem, xé bỏ bao bì cắn một ngụm liền hết hơn nửa cây, sự mát mẻ tản ra trong miệng, hắn hô lên một tiếng sảng khoái, lúc này mới đi ra nhìn Triệu Hi hỏi: "Hi Hi làm gì đấy?"

Triệu Hi gọi người nhà tới, nói cho phát hiện mới của nàng cho mọi người biết, địa thế và núi non của triều Thiên Khải cùng Hoa Hạ không chênh lệch bao nhiêu, cả nhà nghe thấy hai mắt tỏa sáng.

Triệu Hi thương lượng nói: "Chúng ta tuy không hại người nhưng lòng phòng bị ít nhiều vẫn phải có, ta nghĩ chúng ta có nên tuyển một ít bảo vệ? À không, là hộ vệ."

Những nhà có tiền ở triều Thiên Khải ít nhiều đều sẽ có hộ vệ để canh giữ nhà, toà nhà của bọn họ lớn như vậy cần phải có mấy hộ vệ cũng phải việc gì lạ đi? Nếu là hộ vệ, trong tay dù sao cũng phải có chút vũ khí nhỉ? Không có vũ khí thì sao mà bảo vệ được?

Ngón tay thon dài của Triệu Hi chỉ chính xác xuống vị trí nào đó trên bản đồ: "Nếu nhớ không nhầm, nơi này chắc là có một quặng sắt, chúng ta sẽ lấy quặng sắt để chế tạo một ít vũ khí, để phòng ngừa tai hoạ."

Tài nguyên đất Thục không ít, Triệu Hi chọn một nơi ở gần thôn Đào Hoa nhất trong trí nhớ.

Triệu Húc vừa nghe vậy liền vui vẻ, là người đầu tiên vỗ tay tán đồng: "Tốt lắm, sau này ta sẽ làm thủ lĩnh của bọn họ, coi như có chút việc làm, chứ cả ngày đều lên núi săn thú ta c.h.ế.t vì chán rồi."

Mấy người Triệu Chí Dân liếc mắt nhìn nhau, suy nghĩ một lát cũng gật đầu, bọn họ chỉ muốn sống thật tốt, nhưng ai biết người bên ngoài có nguyện ý để cho bọn họ sống yên ổn ở triều Thiên Khải hay không? Có chuẩn bị cũng là tốt.

"Tuy rằng xem bản đồ, triều Thiên Khải khá giống Hoa Hạ, nhưng dù sao còn chưa nghiệm chứng qua, cho nên nhị ca có muốn mang theo bản đồ đi khảo sát một lần không?"

Ở triều Thiên Khải bí mật khai thác quặng sắt chính là phạm pháp làm không hẳn hoi còn có thể mất đầu, cho nên cũng không thể tùy tiện giao cho người bên ngoài, chưa kể người bên ngoài chưa chắc đã từng nhìn thấy quặng sắt.

Nàng tính toán một chút, từ thôn Đào Hoa xuất phát sẽ mất khoảng ba bốn ngày, nếu như nơi đó thật sự có quặng sắt, vậy thì sẽ bớt được không ít việc.

Triệu Húc vốn là người không chịu ngồi yên, thấy có việc để làm liền lập tức đáp ứng, hắn chuẩn bị mang nhiều tiền một chút, điện thoại di động mặc dù không thể nối mạng, nhưng chức năng bình thường đều có thể dùng nên phải mang theo, sạc dự phòng cũng mang theo hai cai.

Nhưng rốt cuộc bọn họ cũng chỉ mới xuyên đến đây không lâu nên đối với địa hình nơi này vẫn có chút không quen, trong huyện Đào Nguyên lại không có đường cao tốc, ngay cả bảng chỉ đường cũng gần như là không có, cũng may có thể rủ Tống Nhất Thanh đi cùng xem như là đi du lịch trên đường đi còn có thể chiếu cố nhau một chút.

Nếu có người hỏi sao tiên nhân phải đi nơi khác, Triệu Hi chỉ nói: "Cái cày Lý A Quý làm ra ta đã xem qua, làm rất tốt, nhưng dù sao cũng chỉ làm từ gỗ, nhưng một vài chỉ tiết lại phải dùng đồng thau, nếu không sẽ nhanh bị hỏng, nên ta muốn tìm thử xem có đồ vật nào có thể thay thế hay không, chúng có thể giúp cho nông cụ hoạt động càng trơn tru."

Loading...