Gia Đình Cùng Biệt Thự Xuyên Thời Gian - 53
Cập nhật lúc: 2025-02-05 14:33:35
Lượt xem: 38
Lý do này không chê vào đâu được, mấy người có địa vị cao trong thôn nghe được đều vô cùng cảm động, tiên nhân không chỉ ban thưởng nông cụ tốt như vậy, lại còn muốn thay bọn họ chế tạo nó hoàn thiện hơn, thôn Đào Hoa bọn họ có tài đức gì mà lại được tiên nhân che chở đến vậy?
Thôn trưởng đã nghĩ kỹ, xưởng giấy về sau nhất định vẫn sẽ làm tiếp, nếu không có gì bất ngờ xảy ra thôn dân sẽ ngày càng khấm khá hơn, hắn còn muốn cho người dân trong thôn cùng nhau góp tiền đúc tượng cho năm vị tiên nhân, đừng hòng ai ngăn cản được hắn!
Thôn trưởng đề nghị cho vài hán tử trong thôn đi theo giúp đỡ, Triệu Hi cũng không dám lấy quá nhiều người, nên chỉ chọn ra hai hán tử, cùng với Triệu Húc một nhóm bốn người chuẩn bị xuất phát.
Hai người này cũng là do Triệu Hi tỉ mỉ chọn ra, một người là Vương Đại Trụ mà nhà bọn họ quen được đầu tiên, người còn lại là thân đệ đệ Trần tú tài tên Trần Minh.
Lời này của Triệu Hi rơi vào tai mấy người Trần tú tài, luôn nghe ra một tia không tầm thường.
Trừ bỏ đồng thau, thì trước mắt đồ làm từ sắt chính là vật sắc bén nhất, tiên nhân chẳng lẽ là muốn đi tìm quặng sắt? Tìm quặng sắt chỉ để cải thiện nông cụ chẳng phải là phung phí của trời sao?
Bọn họ cũng khá thông minh, nhìn ra được một chút ý tứ từ tiên nhân, ngoại trừ mơ hồ bất an còn có một chút hưng phấn, cũng cân nhắc tới việc tạm thời sẽ ở lại thôn Đào Hoa tầm ba tháng rồi mới tính tiếp.
Triệu Húc rất nhanh liền cùng ba còn lại xuất phát, trước khi đi còn dặn dò Tiêu Thính Vân phải chiếu cố tốt người nhà của hắn.
Tiêu Thính Vân gật đầu: "Ngươi yên tâm đi."
Chuyện tiên nhân muốn mở lớp học rất nhanh liền truyền khắp thôn Đào Hoa, ba vị thư sinh mà Trần tú tài mới mời tới trong thôn chính là phu tử.
Tuy nói lớp học không phải miễn phí, nhưng học phí lại cực thấp, nửa năm cũng chỉ có hai trăm văn tiền, hơn nữa nghe nói phu tử còn được chính Tiên gia truyền đạt tri thức, các lớp bên ngoài còn chưa chắc đã được như vậy đâu.
Cuộc đời của một người cũng không phải được sắp đặt sẵn từ khi sinh ra, tuy là nông dân không có kiến thức gì, nhưng cũng biết được được học là việc tốt, có thể biết chữ hiểu lễ nghĩa, giống như Trần tú tài, cho dù hắn không có cơ hội vào triều làm quan, nhưng ở thôn Đào Hoa cũng tương đối được thôn dân tôn kính.
Những năm trước, ở thôn Đào Hoa bọn họ, ngày đó Trần tú tài vừa hay phải lên trấn để học thay một vị công tử thế gia, thì có một thôn dân bởi vì xem không hiểu văn thư thuê đất liên tuỳ tiện ấn ngón tay xuống, vì thế đã phải nộp gấp đôi số tiền thuê trong mười năm, thôn dân ấy có bẩm lên huyện lệnh nơi đó, nhưng kẻ làm quan kia cũng không thèm quan tâm đến đám dân đen bọn họ, chỉ chăm chăm bênh vực địa chủ, thôn dân kia vì thế mà bi phẫn nhảy xuống sông tự tử.
Việc này ở thôn Đào Hoa không ai không biết, cứ nghe đến là lại đau xót, từ đó về sau khi ký khế ước, thôn dân đều sẽ tìm một người biết chữ nhờ đọc hộ.
Nhưng cái này làm sao bằng được bản thân mình tự biết chữ được? Nếu có thể biết nhiều chữ một chút, về sau nói không chừng còn có thể giúp đỡ tiên nhân!
Trong thôn đã có không ít thôn dân muốn đưa con nhà mình đến lớp học.
"Mẹ, ta có thể cùng đệ đệ đi học không?" Con gái trong thôn cũng không ít, một số bé gái trong lòng cực kỳ hâm mộ, có người còn hỏi cha mẹ.
[Truyện được đăng tải duy nhất tại monkeydtruyen.com - https://monkeydtruyen.com./gia-dinh-cung-biet-thu-xuyen-thoi-gian/53.html.]
Một bên thím trông có vẻ lớn tuổi nói: "Xuân Hoa, nữ tử thì cần gì biết chữ chứ?"
Tiểu cô nương bảy tám tuổi kia cũng rất kiên cường, nói: "Thím, tiên nữ Hi Hi và Vương Tuyết Cầm phu nhân cũng là nữ tử, các nàng cũng đều biết chữ, hơn nữa còn cái gì cũng biết."
Thím kia bị nghẹn một chút, lại nói: "Người ta là tiên nhân, ngươi là cái gì? Đưa mấy nữ tử các ngươi đi học cũng chỉ tốn tiền không phải sao? Theo ta thấy, chờ vài năm nữa rồi chọn một người để lập gia đình là tốt nhất."
Hoàng Xuân Hoa này đã tám tuổi rồi, nuôi thêm vài năm nữa là có thể gả ra ngoài rồi, còn đọc sách làm gì?
"Học, các con của ta đều sẽ đến học đường học chữ." Mẹ Xuân Hoa còn chưa mở miệng, mẹ chồng Hoàng đại nương đã từ bên ngoài đi vào, vẻ mặt tươi cười: "Ngươi không biết gì à? Học đường tuyển nữ tử, học phí của nữ tử so với nam tử còn rẻ hơn, ta nghe nói theo quy định của học đường, nếu số nữ tử lớp một không đủ thì sẽ trì hoãn khai giảng."
Đây cũng không phải là do Triệu Hi kỳ thị giới tính, ở cổ đại chính là trọng nam khinh nữ, học phí của nữ tử phải rẻ một chút, còn phải đưa ra một vài quy định nghiêm khắc chút mới được.
Hoàng đại nương vui vẻ nói: "Còn nữa, ta nghe Triệu Ngôn tiên nhân nói, nữ tử cũng không thể gả đi quá sớm, nói cái gì mà thân thể còn chưa phát dục hoàn thiện? Ta cảm thấy lời này có chút đạo lý, nhìn xem Triệu Hi tiên nhân đến tuổi, cũng không thấy Tiên gia hỏi cưới cho nàng. Cô nương nhà ta cũng đi học chữ đi, gả đi muộn một chút cũng được."
Hoàng Xuân Hoa không hiểu những điều đó, chỉ biết là nãi nãi đồng ý cho nàng và đệ đệ cùng đi học, đang vui vẻ ôm cây liễu trong sân đi lòng vòng xung quanh.
Lớp học buổi tối còn có thể mở một lớp học ban đêm, học phí cũng không cao, chuyên thu nhận những thôn dân làm việc đến muộn mới được về nhà.
Những thôn dân này làm việc ở xưởng in giấy, trước kia còn không cảm nhận được tầm quan trọng của việc biết chữ, nhưng khi đến nhà máy liền vô cùng bất ngờ, trước không đề cập đến việc có biết những chữ in ra trên đó không, mà chỉ mỗi tên nhãn hiệu trên giá sách lưu trữ cũng không biết, vì thế khi chuyển sách thường xuyên xảy ra sai lầm.
Bọn họ hiện tại đi làm, n.g.ự.c trái sẽ có thẻ công nhân chuyên môn, trên thẻ công nhân viết tên cùng cương vị của mình, kết quả hầu hết mọi người đều không đọc được thẻ của mình, hơn nữa còn xuất hiện việc lấy nhầm.
Hơn nữa không ít thôn dân cẩn thận còn quan sát thấy, những thôn dân biết chữ tiền kiếm được mỗi ngày so với bọn họ đều nhiều hơn một chút, tiền thưởng cũng nhận được nhiều hơn họ một chút, cho dù là vì tiền thì họ cũng muốn đi học để biết một vài chữ, cho nên nhân số báo danh buổi tối cũng không ít.
Trại Thanh Phong cũng nhận được tin tức này, sao có thể ngồi im? Ban ngày không dám tùy tiện xuống núi, nhưng ban đêm bọn họ cũng đến học, trong lúc nhất thời học đường thôn Đào Hoa vô cùng đông vui, rất náo nhiệt.
Học đường triển khai tổng cộng hai môn học, một môn là học chữ, môn còn lại là tính toán, những môn khác các phu tử còn chưa hiểu rõ nên tạm thời chưa triển khai.
Trên bàn trong lớp học đặt một quyển từ điển lớn cho mọi người dùng, bắt đầu học từ ghép âm, cộng thêm một vài chữ đơn giản.
Ngay cả Chu Nguyên đam mê nuôi heo, cũng sẽ dành thời gian cùng Vương Linh Nhi "ngẫu nhiên gặp được" cùng đi đến thôn Đào Hoa nghe giảng, đồng thời cũng cảm thấy có chút hứng thú với ghép âm.
Hôm nay nắng khá to, ánh nắng mặt trời có chút độc, may mắn có cây cối che chắn cho cũng có thể giảm bớt chút oi bức nóng nực này.