Gia Đình Cùng Biệt Thự Xuyên Thời Gian - 55
Cập nhật lúc: 2025-02-05 14:34:48
Lượt xem: 43
Nàng nhìn đám người ai cũng đầm đìa mồ hôi còn rót cho mỗi người một cốc nước uống.
Triệu Húc nhờ nàng dẫn họ đi tìm thôn trưởng, nói họ có một vụ làm ăn muốn thương lượng với thôn này.
Mặc dù trong lòng phụ nhân có chút thắc mắc nhưng sau cùng vẫn dẫn họ đi.
Thôn này tên Hắc Thạch, thôn trưởng tên là Thạch Đại Dũng.
Triệu Húc nói thẳng mục đích đến đây, Thạch thôn trưởng nghe xong thì mí mắt giật giật, thiếu chút nữa tưởng mình nghe nhầm: "Sao cơ? Các ngài muốn mua mấy cái gò đá trong núi hoang của bọn ta? Công tử à, ngài không giỡn với lão già này đúng đấy chứ?"
Mấy cục đá trên núi đó chỉ dùng để xây nhà đá thôi chứ, mấy người ngoài thôn muốn mua làm gì vậy?
Triệu Húc còn cố ý lấy từ trong n.g.ự.c áo ra một thỏi bạc vụn trị giá hai lượng đưa cho thôn trưởng coi như chút thành ý.
Thạch thôn trưởng thấy vậy thì không còn hoài nghi gì nữa, vội vàng đứng dậy ra ngoài gọi người.
Chưa bao lâu sau đã thấy mười mấy thanh niên trai tráng tới, lưng đeo thúng sẵn sàng vào núi tìm kiếm mỏ quặng sắt.
Triệu Húc còn định giúp đỡ nhưng mấy thanh niên kia vội vàng ngăn lại, bốn người đứng nhìn bọn họ làm hùng hục đến nhàm chán.
Phụ nhân vừa định bán con lúc nãy đứng bên cạnh do dự một lát rồi nhỏ giọng hỏi: "Vừa rồi nghe nói các ngài đến từ thôn Đào Hoa đúng không? Các ngài có biết Ngô Đại Ngưu không?"
Triệu Húc và Tống Nhất Thanh đương nhiên không biết đó là ai, ngược lại Vương Đại Trụ có chút kinh ngạc: "Ngô Đại Ngưu? Ngươi biết chú Đại Ngưu sao? Ta là Vương Đại Trụ."
Trước kia hắn vốn không quen, nhưng gặp mãi ở xưởng làm giấy rồi cũng quen luôn.
Phụ nhân nghe vậy che mặt khóc nấc lên, nghẹn ngào nói: "Ta là nữ nhi ruột của Ngô Đại Ngưu, tên Ngô Tiểu Thảo. Mấy năm trước do nhà nghèo quá, mà tiền sính lễ ở đây khá cao nên cha đã gả ta đến thôn Hắc Thạch."
Trong lòng nàng vô cùng tức giận nên cho dù cha mẹ tới thăm nàng cũng không muốn gặp, sau này số lần liên lạc cũng ít đi.
Về phần Vương Đại Trụ, trước khi Ngô Tiểu Thảo bị gả đi cũng từng nghe qua cái tên này.
Vương Đại Trụ nói: "Tiểu Thảo sao, ta và Đại Ngưu thúc cùng làm việc ở xưởng giấy. Ta nghe thúc ấy nói rất nhiều lần là phải tích góp nhiều tiền để cho khuê nữ đã gả đến thôn ngoài, còn nói vô cùng có lỗi khi phải để nữ nhi sống khổ sở, hẳn là nói tới ngươi."
Ngô Tiểu Thảo nghe xong lại ôm mặt khóc tiếp.
Trong lúc bọn họ nói chuyện, bốn giỏ quặng sắt đã được lấp đầy từ bao giờ.
Triệu Húc nhìn Thạch thôn trưởng tươi cười vui vẻ, cũng cười nói: "Vậy xin đa tạ thôn trưởng, nói không chừng sau này chúng ta còn tới đây mua đá đen nữa."
Thạch thôn trưởng nghe vậy trong lòng càng vui mừng khôn xiết.
Thôn bọn họ mỗi vụ thu hoạch lương thực không được tốt lắm, vào rừng săn núi cũng không được, triều đình cũng không quản.
Vài năm gần đây thường xuyên có tiếng hô hoán kêu gọi người dân rời thôn.
Nhưng suy cho cùng nơi đây cũng là nơi họ sinh ra lớn lên, nhiều người già không nỡ rời đi, mà con cháu vì hiếu thuận cũng không cách nào, vẫn luôn gác lại chuyện này.
Nếu thật sự có thể kinh doanh, người trong thôn cũng có chút tiền mua chút lương thực.
Đáng tiếc bọn họ muốn đi chợ cũng phải đi mất ba bốn ngày.
Thạch thôn trưởng nhìn bạc vụn trong tay, hận không thể biến chúng thành lương thực.
Lần giao dịch này tương đối thành công.
[Truyện được đăng tải duy nhất tại monkeydtruyen.com - https://monkeydtruyen.com./gia-dinh-cung-biet-thu-xuyen-thoi-gian/55.html.]
Trước khi đi bọn họ đi, Thạch thôn trưởng còn nhờ bà tử trong nhà tặng thêm mỗi người một cái bánh nướng ăn dọc đường.
Người trong thôn nhìn bóng lưng họ rời đi, một thanh nhiên rốt cuộc không nhịn được nữa liền nói: "Trưởng thôn, ta vừa nghe bọn họ lỡ miệng nói đây chính là mỏ sắt."
Thạch thôn trưởng quay đầu lại trừng mắt một cái: "Được rồi, sau này còn muốn có thêm tiên thì câm miệng lại!"
Bốn người cõng quặng sắt rời đi, Tống Nhất Thanh dáng vẻ thư sinh, sức yếu hơn nên cõng ít nhất.
Đi được một chút, Triệu Húc liên tục quay đầu lại, sau đó ngồi xổm xuống hô to về phía xa: "Mau ra đây đi!"
Ba người chưa kịp hoảng sợ đã thấy hướng đằng sau cách đó không xa có hai đứa bé đang ẩn nấp, chính là hai đứa con của phụ nhân kia.
Hai đứa nhỏ lúc này sợ hãi nhìn bọn họ, người chị nhỏ giọng lên tiếng: "Mẹ bọn cháu bảo đi cùng mấy thúc tới thôn Đào Hoa tim ông ngoại."
Triệu Hục cũng phục phụ nhân này, chỉ nghe nói là người quen cùng thôn thôi cũng dám giao con mình cho người xa lạ.
Vậy là bốn người họ mang theo hai đứa nhỏ cùng nhau lên đường.
Con đường này vốn không dễ đi, cộng thêm cõng quặng sắt nữa nên tốc độ rất chậm, mất hơn hai ngày mới tới được thôn Đào Hoa.
Họ đem bốn giỏ quặng sắt vào biệt thự Triệu gia, còn Vương Đại Trụ đưa hai đứa nhỏ đến Ngô gia tìm Ngô Đại Ngưu.
Phòng khách biệt thự còn chưa mở khóa.
Triệu Húc vừa vào đến nhà đã hận không thể nằm luôn xuống mặt đất, ở nhà vẫn thoải mái nhất.
Triệu Hi mở tủ lạnh trong phòng bếp ra lấy một cây kem, xé bao bì đưa cho hắn: "Nhị ca vất vả rồi, mời dùng kem, để ta đi mở điều hòa." Bởi vì còn chưa tới giữa hè nên trong nhà vẫn chưa mở điều hòa, hơn nữa kem trong tủ lạnh cũng không có nhiều, Triệu Hi muốn đợi đến giữa hè mới ăn.
Làm xong tất cả Triệu Hi mới quan sát thử trong giỏ, đúng là quặng sắt, hơn nữa chất lượng cũng không tệ.
Triệu Hi quay đầu lại nhìn Triệu Húc nằm trên sàn nhà, cầm kem gặm từng miếng lớn, cười nói: "Lần tới không cần phiền nhị ca phải mệt mỏi như vậy nữa rồi, Lý A Quý sẽ dựa vào bản vẽ để chế tạo xe cút kít."
Lý A Quý chính là thợ mộc có tiếng trong thôn Đào Hoa, còn thu nạp được vài đệ tử.
Triệu Húc cầm kem ngồi xếp bằng: "Hi Hi, em không sợ người thôn Hắc Thạch tăng giá à?
Triệu Hi cười: "Thứ nhất họ không biết kỹ thuật luyện sắt, những quặng sắt này đối với họ chỉ là những tảng đá vô dụng thôi! Thứ hai, huynh phải biết tài nguyên sắt ở khu này không chỉ giới hạn ở thôn Hắc Thạch."
Sở dĩ họ chọn thôn Hắc Thạch đơn giản là vì thôn này cách thôn Đào Hoa gần nhất.
Nếu thôn Hắc Thạch dám tăng giá, bọn họ cũng có thể chọn không mua nữa.
Triệu Hi hiểu rõ quyền lựa chọn nằm trong tay bọn họ.
Triệu Húc: "Nếu bọn họ giao cho triều đình thì sao?" Triệu Hi cũng ngồi xếp bằng như Triệu Húc, nghĩ rồi cười nói: "Nhị ca, triều đình cổ đại không giống với thời hiện đại chúng ta.
Đất khắp thiên hạ này chẳng phải đều là của vua hay sao.
Nếu để triều đình biết được ngọn núi hoang kia có quặng sắt, dựa theo động thái của triều Thiên Khải, chắc chắn sẽ đuổi hết người dân đi.
Người trong thôn không phải kẻ ngốc, bán quặng sắt cho chúng ta còn có tiền đi mua thức ăn, còn nếu để rơi vào tay triều đình họ sẽ mất cả chì lẫn chài."
Triệu Húc cũng thấy hợp lý bèn gật đầu: "Vậy lần sau mình cử Tống Nhất Thanh đi thương lượng với thôn trưởng việc vận chuyển quặng sắt đi, mấy thanh niên cổ đại này cũng có mồm mép phết.Nếu có đường cao tốc thì tốt rồi, ngồi nửa ngày là về được."
Triệu Hi vỗ vai Triệu Húc an ủi: "Gần đây ta nghiên cứu về xi măng, huynh cố kiên trì đi."
Đang nói chuyện thì thấy Tiêu Thính Vân từ bên ngoài đi vào, trán đổ đầy mồ hôi.