Gia Đình Cùng Biệt Thự Xuyên Thời Gian - 57
Cập nhật lúc: 2025-02-06 12:38:50
Lượt xem: 35
Dầu? Mấy hán tử nghe được đều cả kinh, nghe thấy chữ dầu phản ứng đầu tiên của bọn họ chính là dầu dê, triều Thiên Khải hiện tại ăn đều là dầu động vật, kia cũng chính là rất quý, người bình thường làm sao ăn nổi?
Có thôn dân thực sự tò mò, sau khi rửa tay sạch sẽ mới đẩy nắp gốm ra, không có cách nào, một nhà tiên nhân đều thích sạch sẽ, đặc biệt là Triệu Ngôn tiên nhân kia, cực kì chú trọng điều kiện vệ sinh, cho nên nếu là ở trước mặt tiên nhân, những thôn dân này đã hình thành thói quen rửa tay thu thập chính mình sạch sẽ.
Nắp gốm vừa mở ra, lọt vào tầm mắt chính là chất lỏng giống như hoàng kim, mang theo mùi thơm nồng đậm của hạt cải.
Thôn dân bật thốt lên: "Thơm quá."
Ngay cả Tiêu Thính Vân đang đứng giữ cửa cũng ngửi thấy mùi hương dầu hạt cải, không khỏi quay đầu nhìn lại.
Triệu Hi cười nói: "Đây là dầu hạt cải, là dầu thực vật, có thể dùng để xào rau, rán bánh, nhà chúng ta xào rau cũng dùng loại dầu hạt cải này."
Dân gian triều Thiên Khải hiện tại không thịnh hành thủ pháp nấu nướng xào hoặc chiên, dù sao những cách nấu này đều phải hao dầu, dân chúng ít khi có thể ăn được dầu mỡ, đa số mọi người nấu nướng đều lấy cách hấp cách thủy làm chủ.
Triệu Hi còn nhớ rõ một số đơn vị ở hiện đại thường phát chút dầu ăn làm phúc lợi, xưởng sản xuất đồ sắt ở thôn Đào Hoa cũng coi như là một đơn vị làm việc không tồi, phát chút dầu hạt cải cho nhóm công nhân rèn sắt vốn không nhiều này cũng tốt.
Lúc trước nàng thuận miệng nói một câu hoa cải dầu có thể ép ra dầu, lời này bị Trương Đại ghi tạc trong lòng.
Trong núi này có hoa cải dầu dại mọc từng mảng lớn, Trương Đại nhớ kỹ địa điểm, tự mình dẫn người đi hái hạt cải, tìm cơ hội lại đặc biệt đến hỏi cách ép dầu.
Trại dân hiện tại nuôi heo chế muối, nhưng muối chỉ cung cấp cho tiên cảnh và thôn Đào Hoa, không bán ra bên ngoài, muối cũng không phải tiêu hao lớn như lương thực, trại dân cũng không nỡ tùy tiện ăn muối tinh trắng, ngày thường nấu ăn rắc muối lại càng ít, cho nên trại Thanh Phong cũng không thường xuyên làm muối, một ít nữ nhân trong trại có thể đảm đương.
Vô luận là triều Thiên Khải hay là Hoa Hạ, chỉ cần để bọn họ biết cách, đa số dân chúng đều cần cù, có được phương pháp ép dầu, khi rảnh rỗi có thể làm thử.
Bọn họ tất nhiên là không dùng được công nghệ hiện đại, chỉ dùng phương pháp cổ ép dầu, xào hạt cải dầu sau khi phơi nắng trong nồi lớn, sau đó dùng cối đá nghiền nát đổ vào trong thùng gỗ dùng lửa chưng, cuối cùng giãm thành bánh dầu nhét vào trung gỗ ép ra dầu.
Mặc dù công nghệ làm ra thực sự rườm rà nhưng bọn họ cũng rất cao hứng, những người dân chưa bao giờ sợ phiên phức, nếu sợ phiền phức thì họ cũng tìm không ra thức ăn để ăn.
Mặc dù trên dưới trại Thanh Phong đều ký khế ước, nhưng Triệu gia chưa bao giờ có thói quen xấu lấy không đồ của người khác, nên bỏ tiên ra mua một ít.
Trại Thanh Phong còn vì thế mà suy một ra ba, cảm thấy hạt cải dầu có thể ép ra dầu, loài thực vật khác cũng có thể ép ra được dầu hay không? Ví dụ như dầu trà, dầu đậu nành.
Trại Thanh Phong thông qua việc có muối tỉnh đổi lấy lương thực từ thôn Đào Hoa, gần đây dân trong trại lưu hành một số cách ăn mới.
Đặt ngô ở trên nồi hấp chín, lại đổ chút dầu cải vào trong nồi đun nóng, sau đó xối dầu cải cuồn cuộn một mảnh vào ở trên cơm vàng óng ánh, món ăn tràn đầy dầu mỡ.
Nhưng bọn trẻ trong trại ăn rất ngon, Triệu Hi dù thế nào cũng không chịu nổi cách ăn này.
Công nhân xưởng đồ sắt vốn ít, nàng bỏ vốn mua một ít dầu chia cho bọn họ cũng không tốn bao nhiêu tiền.
Mấy công nhân vui mừng đến cực điểm, liên tục cúi đầu cảm ơn Triệu Hi.
Đây chính là dầu a, mặc dù không phải mỡ của súc vật, nhưng cũng là dầu, hơn nữa muốn ép ra cũng rất rườm rà, đây chính là thứ vô cùng tốt, hài tử trong nhà có thể có thứ tốt ăn, nghĩ tới đây trong lòng họ lập tức vui sướng.
[Truyện được đăng tải duy nhất tại monkeydtruyen.com - https://monkeydtruyen.com./gia-dinh-cung-biet-thu-xuyen-thoi-gian/57.html.]
Ban ngày hài tử cũng không ở nhà trêu mèo trêu chó bên nữa mà tới học đường học tập, nghe nói phu tử rất nghiêm khắc, có thể bổ sung dinh dưỡng cho bọn hắn.
Đương nhiên, đồ quý như vậy cũng không thể ăn nhiều.
Triệu Hi nhìn dáng vẻ tiết kiệm của bọn họ, vội nói: "Hiện tại thời tiết càng ngày càng nóng, tốt nhất nên ăn hết nhanh, dầu hạt cải này hơn nửa năm sẽ biến chất, không thể ăn được nữa, rất lãng phí."
Mấy công nhân nghe vậy mới từ bỏ ý tưởng lưu trữ thêm vài năm.
Nhìn xem, ở đây lăn lộn với tiên nhân, có ăn có uống, mỗi ngày đều rất tốt.
Làm dân triều Thiên Khải có lợi gì? Xảy ra ôn dịch, triều đình mặc kệ sống c.h.ế.t của bọn họ, lương thực cứu tế đã nói cũng không thấy đâu.
Một thợ rèn sắt miệng còn nói thâm: "Triều đình này không bằng để các tiên nhân làm chủ."
Triệu Hi cam lấy thanh kiếm sắt đi ra ngoài, cười nói: "Vậy các ngươi cứ làm việc trước, ta xuống núi trước đây, các ngươi chú ý dùng lửa cẩn thận đừng làm cháy rừng."
Bốn phía tuy rằng đều không có cây cối, nhưng dù sao cũng là ở trong núi sâu, phòng cháy là nhiệm vụ quan trọng nhất, Triệu Hi cảnh cáo rất nhiều lần, về phần món đồ sắt chế ra đầu tiên này tất nhiên đã bị Triệu Hi lấy đi.
Trường kiếm này vẫn còn hơi nặng, Triệu Hi cầm một lúc đã cảm thấy cánh tay hơi mỏi.
Tiêu Thính Vân ở một bên vươn tay về phía nàng: "Để ta cầm."
Hôm nay Tiêu Thính Vân nghỉ phép, thấy nàng muốn lên núi nên đi cùng, Triệu Hi cũng sợ xui xẻo lại gặp phải mãnh thú ngay lập tức đồng ý.
Thấy hắn đưa tay tới, Triệu Hi dứt khoát đưa thanh thiết kiếm kia cho hắn, sau đó lắc lắc cánh tay đau nhức.
Tiêu Thính Vân cầm trường kiếm cực kỳ nhẹ nhàng, tư thế cầm kiếm tương đối thuần thục, hắn cụp mắt đánh giá chuôi kiếm nói: "Chất lượng chế tác tuy bình thường, nhưng dù sao cũng là thiết kiếm, nếu chế tạo ra được một đội quân ắt đều sẽ có uy lực bất phàm."
Tiêu Thính Vân nắm chặt thanh trường kiếm kia, đột nhiên múa kiếm tại chỗ, mỗi một kiếm đều tràn ngập sự mỹ lệ cùng sát khí khó nén, bóng dáng ở trong rừng cực nhanh nhẹn.
Triệu Hi từng thấy múa kiếm trên phim truyền hình, nhưng phần lớn động tác đều âm nhu, không như người trước mặt, mỗi nhát kiếm đều hung sát đến cực điểm, anh khí bất phàm, Triệu Hi nhìn mà có chút hoảng hốt, bất giác theo bản năng vỗ tay cho màn biểu diễn này.
Tiêu Thính Vân dừng lại, trên trán có lớp mồ hôi mỏng, đầu kiếm cắm vào lớp đất dưới chân, thấy Triệu Hi nhìn chằm chằm hắn, bỗng nhiên giơ tay lên.
Một quả đào dính đầy lông vừa vặn rơi vào trong tay hắn, hắn hỏi: "Ngươi ăn không?" Chắc là lúc nấy quả đào này rơi xuống khi hắn luyện kiếm.
Triệu Hi: ..."
Nàng dứt khoát đi tới lấy quả đào trong tay, rồi đột nhiên vươn tay túm chặt lấy tay hắn: "Ngươi đưa tay cho ta xem."
Tiêu Thính Vân nhướng mày, theo lời nàng mở lòng bàn tay ra, tay thiếu niên lớn hơn nàng không ít, ngón tay dài nhỏ.
Nàng chú ý tới, quả nhiên lòng bàn tay hắn có vết chai, không giống vết chai luyện chữ, mà giống vết chai của luyện võ cầm kiếm lâu ngày.