Shopee Chạm để tắt
Lazada Chạm để tắt

Gia Đình Cùng Biệt Thự Xuyên Thời Gian - 59

Cập nhật lúc: 2025-02-06 12:39:55
Lượt xem: 36

Triệu Hi có chút lo lắng nói: "Cha, hơn nửa tháng này rất quan trọng, con nghe thôn trưởng nói vào hè, định kỳ thường đổ mưa to, nếu không may sẽ dẫn tới lũ lụt." Huyện Đào Nguyên còn đỡ, cũng không giống phương bắc sẽ xuất hiện đại hạn hán, chỉ sợ lũ lụt giữa hè, phá hủy ruộng tốt, mọi vất vả đều uổng phí".

Triệu Hi nhất thời nhớ tới một hai tháng trước, một trận mưa xuân liên miên lại khiến phòng gạch thô của một hộ gia đình ở thôn Đào Hoa ngâm mềm sụp đổi Nếu thật sự đến giữa hè trời đổ mưa to thì thật không xong.

Không chỉ có ruộng đất gặp tai ương, nhà cửa cũng gặp tai ương.

Nếu nhà cửa gặp tai ương, thôn dân bận rộn cứu tế sẽ khó mà xuống đất.

Triệu Hi cụp mắt nhìn quyển sách chế tạo xi măng trong tay, trong lòng đã có tính toán...

Điều mà Thạch Đại Dũng thôn trưởng của thôn Hắc Thạch thích làm nhất mấy ngày nay đó chính là đi dạo lòng vòng ngoài cửa thôn, hắn liên tục nhìn ra con đường đất ở bên ngoài, thế nhưng mỗi lần nhìn đều khiến hắn cảm thấy thất vọng, bởi hắn mãi vẫn không nhìn thấy những nam nhân đến từ ngoài thôn ngày hôm đó.

Thê tử hắn thấy dáng vẻ u mày chau mặt của hắn, cười nói: "Lão già này, Bình Bạch dùng đá đổi được hai lạng bạc đã là tốt lắm rồi, ngươi còn cả ngày mơ mộng hão huyền dùng đá để đổi lấy ngân lượng à?"

Thạch thôn trưởng trừng mắt nhìn nàng, đó không phải tảng đá bình thường.

Hai vợ chồng già đang cãi nhau, một thanh niên ở trong thôn tên là Đại Thạch chạy như bay tới, hắn hào hứng vỗ đùi: "Thôn trưởng, tới rồi, tới rồi. Thư sinh lần trước đã đưa người tới."

Ánh mắt thôn trưởng sáng lên, hắn lập tức dẫn người nhanh chóng đi về phía cửa thôn, quả nhiên hắn đã nhìn thấy mấy nam nhân nọ đã tới, bọn họ đang đẩy chiếc xe nhỏ không biết là xe gì, thư sinh có gương mặt quen thuộc mà hắn từng gặp lúc trước đang ngồi ở trên xe nhỏ liên tục xoa chân, bên cạnh hắn còn có hai cái đứa bé.

Không phải Tống Nhất Thanh muốn ngồi trên chiếc xe cút kít này, mà do lúc nãy hắn sơ ý bị trật chân, thể lực của hắn lại không bằng với mấy nam nhân này, thế là hắn bị mấy nam nhân này đỡ lên xe cút kít rồi đẩy tới đây.

Xe chạy trên đường đất, đường xá xóc nảy khiến hắn cảm thấy rất khó chịu, lúc xuống xe hắn suýt chút nữa là nôn ra, trong khi hai đứa bé ngồi bên cạnh hắn lại cảm thấy rất vui vẻ.

Hai đứa bé này chính là con của nữ nhân bán con lúc trước, lúc trước, khi hắn đưa hai đứa trẻ về Ngô gia ở thôn Đào Hoa, cả nhà Ngô Đại Ngưu quả nhiên rất vui mừng, nhưng dù sao cả nhà đều phải đi làm, không rảnh chăm sóc hai đứa bé, vì thế bọn họ chỉ để hai đứa bé ở lại vài ngày rồi để bọn họ đưa chúng trở về, Ngô Đại Ngưu còn cố ý chuẩn bị đồ ăn để đám trẻ ăn theo trên đường, còn trả mấy đồng cho những nam nhân đi cùng.

Thạch thôn trưởng vui mừng, hớn hở ra chào đón, nhìn thấy chiếc xe cút kít, hắn không khỏi quan sát thêm vài lần, cảm thấy chiếc xe này cũng khá tốt.

Tống Nhất Thanh nghỉ ngơi một lát, hắn cũng không quanh co lòng vòng nói thẳng mục đích mình đến đây, bọn họ muốn mua quặng sắt của thôn Hắc Thạch, cứ mỗi nửa tháng, bọn họ sẽ đến vận chuyển một lần, hy vọng có thể hợp tác với thôn Hắc Thạch.

Mấy ngày này, Thạch thôn trưởng chỉ chờ đợi khoảnh khắc này, nào có lí do gì không đồng ý? Hắn lập tức đồng ý, còn nhiệt tình lôi kéo Tống Nhất Thanh và gọi những nam nhân đi cùng đến nhà mình bàn bạc kỹ lưỡng.

[Truyện được đăng tải duy nhất tại monkeydtruyen.com - https://monkeydtruyen.com./gia-dinh-cung-biet-thu-xuyen-thoi-gian/59.html.]

Sau khi vào nhà, hắn lập tức bảo thê tử và con dâu đi rót nước, nấu ăn, còn hai đứa bé kia thì về lại nhà mình.

Hiện tại, bọn họ chuẩn bị phải mua sắm rất nhiều thứ, đương nhiên không thể bỏ ra số tiền lớn lên tới hai lượng bạc để mua bốn cái gùi mang về, Tống Nhất Thanh lại tiếp tục ép giá xuống lần nữa, khiến cho Thạch thôn trưởng có hơi do dự.

Tống Nhất Thanh biết Thạch thôn trưởng này chắc chắn biết rõ đá đen kia chính là quặng sắt, hắn không quan tâm tới những thứ khác, vô cùng tự tin nói: "Thôn trưởng yên tâm, sau này, số lượng quặng sắt mà chúng ta muốn sẽ rất nhiều, theo ý của tiên nhân, sau này nếu mọi chuyện thuận lợi, nàng sẽ đưa kỹ thuật cho mọi người, lúc đó, nếu chúng ta có yêu cầu, quý thôn cũng có thể hỗ trợ chế tạo sắt"

Trong lòng Tống Nhất Thanh biết rõ, nếu muốn thay đổi triều đại, không có hàng ngàn hàng vạn tinh binh chỉ e không thể làm được, vì thế phải cần một số lượng vũ khí sắt rất lớn, sau này nếu có thể vận chuyển quặng sắt về lại thôn Đào Hoa để chế tạo vũ khí, quả thực phải tốn rất nhiều thời gian.

Nghe tiên nhân nói, sau này có thể xây dựng một con đường xi măng nối liền thôn Đào Hoa và thôn Hắc Thạch, như vậy chỉ cần một ngày để đi về mà thôi.

Triệu Hi cho rằng chỉ cần người của thôn Hắc Thạch có thể ăn no mặc ấm, vậy người của thôn Đào Hoa có thể tôn sùng Triệu gia bọn họ là thần tiên, ngoài thôn Hắc Thạch ra, những thôn khác cũng sẽ như vậy.

Nếu thời cơ tới, bọn họ cũng có thể chế tạo vũ khí sắt ngay tại thôn Hắc Thạch, điều này cũng không phải là không thể.

Thôn Hắc Thạch này vốn hẻo lánh, nếu muốn đi chợ cũng phải mất ba bốn ngày, những quan lão gia kia ngoài việc tới thu thuế hàng năm, bình thường vốn rất ít khi tới đây, chỉ số an toàn tương đối cao.

Thạch thôn trưởng suy nghĩ một lát rồi trả lời: "Được!"

Những tảng đá kia vốn chỉ là mấy món đồ chơi vô dụng, có thể đổi thành tiền thì không gì tốt bằng!

Tống Nhất Thanh lấy khế ước đã chuẩn bị từ trước đặt lên trên bàn, cười nói: "Thôn trưởng nhìn xem có sai sót gì không, nếu không có vấn đề gì thì ký tên đồng ý đi."

Thạch Thôn trưởng cũng giống với thôn trưởng Đào Hoa là Trương Đại Tiến, chỉ biết mấy chữ đơn giản, mấy chuyện như ký khế ước này chỉ có thể mời người đọc sách đến, người đọc sách ở trong thôn cũng không phải tú tài như Trần Hành, mà là một gã sai vặt ngày xưa từng bán mình cho nhà giàu, lúc phu tử mời về phủ dạy học riêng cho các công tử, hắn thỉnh thoảng cũng học trộm được.

Lúc thôn trưởng đang định cho người người đi gọi hắn, thì thấy một thanh niên chạy từ xa tới, hắn vô cùng sợ hãi lập tức nói: "Thôn trưởng, ngươi đã biết gì chưa? Ngô Đại Ngưu, cha ruột của Ngô thị vợ Lý gia vậy mà lại biết chữ! Hai đứa con của hắn nói rằng tiên nhân mở học đường ở thôn Đào Hoa, tất cả mọi người trong thôn bọn họ đều đang học chữ."

Tay Tạ Kiệt run rẩy cầm một tờ giấy trắng thô ráp, trên tờ giấy trắng viết một hàng chữ xiêu xiêu vẹo vẹo: "Tiểu Thảo, trong nhà mọi người đều rất khỏe, con hãy hiếu thảo với cha mẹ chồng, nuôi con cho tốt."

Bức thư tổng cộng chưa tới 20 chữ, có một hai chữ dường như là không biết viết ra sao, ở phía trên còn viết những ký tự nhỏ giống như con nòng nọc, mặc dù hắn không hiểu ý nghĩa của những ký tự kia, tuy nhiên, khi đọc nguyên câu, muốn hiểu được ý nghĩa trong đó cũng không khó.

Đây quả thực là một bức thư nhà.

Một người có thể ga nữ nhi tới thôn Hắc Thạch, phụ thân nàng vậy mà lại biết chữ?

Loading...