Shopee Chạm để tắt
Lazada Chạm để tắt

Gia Đình Cùng Biệt Thự Xuyên Thời Gian - 63

Cập nhật lúc: 2025-02-07 01:22:40
Lượt xem: 43

Tình huống bên ngoài như vậy, Triệu Hi cũng sẽ không ra ngoài, chỉ đứng trong phòng an ninh, quan sát màn hình giám sát.

Vừa nghe nói có đồ ăn, đám lưu dân này lập tức chạy tới, kêu khóc cầu tiểu thư thương tình thưởng chút đồ ăn cứu mạng.

Tiểu đội trưởng Trương Thọ lập tức giơ tay, trường kiếm bằng sắt trong tay chỉ vào đám lưu dân này, ánh mắt sắc bén hô to: "Lỗ tai bị điếc sao? Chỉ cho hài tử! Ở đây cũng chỉ có đủ số lượng cho hài tử, không nhiều! Ta nói trước, đao kiếm không có mắt, ai bị thương ta cũng mắc kệ!"

Trải qua nhiều ngày luyện tập như vậy, đám trai tráng này đều có thay đổi không nhỏ, từng người từng người đều mang làn da màu đồng cổ, dáng vẻ to lớn có lực, cơ thể cường tráng.

Trong tay còn mang theo vũ khí sắc bén, ai dám xang bay?

Những lưu dân kia đành phải tới bên cạnh uống chút nước, nhuận nhuận cổ họng, không dám lỗ mãng.

Hài đồng nơm nớp lo sợ đi tới, nhận nửa cái bánh bao từ trong tay đội hộ vệ.

Trương Thọ còn nói: 'Ăn ở đây, tránh để người ta cướp mất."

Bàn tay nhỏ bé bẩn thỉu của hài tử cầm nửa miếng bánh mì nhỏ kiểu Pháp, cẩn thận cắn một miếng, ánh mắt lập tức sáng lên: 'Ăn ngon, thật ngon."

Không biết được làm từ cái gì, đúng là mỹ vị nhân gian.

Trương Thọ nghĩ đến chuyện Hi Hi tiên nhân dặn dò, lập tức bắt chuyện với một phụ nhân trẻ, hỏi bọn họ tới từ đâu.

Phụ nhân này được ăn một miếng bánh do hài tử bẻ ra, mơ hồ nuốt vào trả lời: "Chúng ta đến từ huyện Giang Hạ, trời mưa to như trút nước, nhà cửa và ruộng đất ở quê đều bị phá hoại."

Phụ nhân ôm mặt khóc: "Vốn định tới kinh thành, lại nghe nói Trung Nguyên gặp hạn hán lớn, rất nhiều người đều chạy nạn ra ngoài.

Có vài người còn đi nương tựa nghĩa quân, nghe nói triều đình trấn áp làm c.h.ế.t rất nhiều người, lúc này chúng ta mới đến huyện Đào Nguyên."

Một lão già ở bên cạnh uống chút nước rốt cục khá hơn một chút, lau nước mắt nói: "Quan lão gia của huyện Đào Nguyên tất nhiên không có khả năng cho những lưu dân như chúng ta vào huyện, nên quan lão gia đã bảo chúng ta tìm tới bên này để an trí, ta đoán chừng sẽ phải nhập tịch khu vực bên này, ở lại nơi đây."

Đây là cách làm quen thuộc của triều đình cổ đại nhằm vào lưu dân, trấn an lại thêm trấn áp, an trí những lưu dân này ở vùng đất mới, cũng cưỡng ép nhập tịch ở địa phương.

Thôn Đào Hoa ở bên ngoài trấn Đào Nguyên, xung quanh là đất đai rộng lớn không có chủ, thích hợp để an trí cho lưu dân, quan huyện lão gia không nói hai lời liên ném những lưu dân này đến đây, lại chờ qua một thời gian ngắn sẽ phái quan sai đến đăng ký nhập tịch cho bọn họ, mở kho thả lương tiến hành cứu tế, còn dựa theo ân điển triều đình, miễn trừ thuế năm nay cho lưu dân, giảm bớt thuế phí.

Đối với những lưu dân này mà nói, kỳ thật ở đâu cũng đều giống nhau, chỉ cần có thể sống sót là được.

Nhưng không ít lưu dân muốn đi về phía Giang Nam đông đúc giàu có, chỉ có một bộ phận số ít lưu dân như bọn họ tới khu vực huyện Đào Nguyên.

Chỉ là mấy ngày nay, số lương lưu dân lui đến đã hơn ngàn người.

Điều này khiến cho thôn Đào Hoa rất khẩn trương, thôn trưởng Trương Đại Tiến sắp xếp mười mấy tên tiểu tử khỏe mạnh, ngày đêm luân phiên canh giữ ở cửa thôn cảnh báo, sợ những lưu dân này không sợ c.h.ế.t đến gây sự với thôn bọn họ.

Cũng may những lưu dân này cũng không làm ra hành vi nào quá khích.

Đôi phu thê chưa thành thân Chu Nguyên cùng Vương Linh Nhi cũng cực kỳ lo lắng, bọn họ cũng thông qua người nhà biết được, lưu dân thế mà lại được an trí ở khu vực cách thôn Đào Hoa không xa, nhân số không ít, hơn nữa số lưu dân còn có xu hướng gia tăng.

"Chư vị tiên nhân, không bằng hãy tới ở tạm tại thôn trang của ta đi? Chờ quan huyện lão gia dàn xếp tốt cho những này lưu dân rồi lại trở về." Chu Nguyên đề nghị nói.

[Truyện được đăng tải duy nhất tại monkeydtruyen.com - https://monkeydtruyen.com./gia-dinh-cung-biet-thu-xuyen-thoi-gian/63.html.]

Bọn họ cũng không dám để lại biệt thự này, về phần quan huyện lão gia có thể dàn xếp tốt cho lưu dân hay không? Triệu Hi cảm thấy có chút khó khăn.

Triệu Hi lắc đầu, hỏi ngược lại: "Tam hoàng tử triều Thiên Khải vì sao lại bị bắt làm tù binh?"

Chu Nguyên chép miệng nói: "Nếu không phải trong nước gặp hạn hán lũ lụt, ta thấy khẳng định triều đình sẽ đánh với người thảo nguyên, nhưng chẳng phải lại vừa khéo xảy ra chuyện sao? Vừa là thiên tai vừa là nghịch quân tạo phản, bên phía kinh thành gửi thư nói là, triều Thiên Khải dùng tiền tài trà muối để giao dịch với Hung Nô, muốn đổi Tam hoàng tử trở về.

trận chiến này hiện tại hẳn sẽ không nổ ra được."

Nội ngoại khai chiến chính là đại kiêng kị d.a.o động tới căn cơ vương triều! Chỉ có thể lùi lại một bước.

Triều đình bận rộn cứu tế và đối phó nghịch quân, nghe nói có một hai nhánh nghịch quân cực kỳ cường hãn, chỉ trong mấy ngày ngắn ngủi đã mở rộng ra mấy vạn người, công chiếm vài huyện, khiến triều đình thực sự đau đầu.

Triệu Hi lập tức nở nụ cười: "Cho nên thế cục huyện Đào Nguyên coi như ổn định, dùng tiền bạc có thể mua được lương thực hay không?"

Chu Nguyên gật đầu: "Có thể, mặc dù đắt hơn một chút so với ngày thường, nhưng vẫn mua được."

Đôi mắt đen láy của Tiêu Thính Vân chợt lóe lên ánh sáng, nghiêng đầu nhìn khuôn mặt linh động của thiếu nữ, dường như đoán được nàng muốn làm gì.

Triệu Hi nói: "Lưu dân đã bị dồn vào đường cùng, bọn họ đơn giản chỉ muốn ăn miếng cơm, có một chỗ ở, giữ lại mạng sống mà thôi.

Đây đều là sức lao động."

Nàng vẫn ghét bỏ thôn Đào Hoa quá ít người, các xưởng không đủ nhân lực, hiện tại không phải sức lao động đã tới rồi sao?

Vương Linh Nhi đeo khăn che mặt đứng ở bên cạnh ánh mắt sáng lên: "Hi Hi tiên nhân muốn nói... để cho bọn họ nhận tiền làm việc?"

Triệu Hi gật đầu: "Đúng vậy."

Để cho những lưu dân này làm việc, ăn được một miếng cơm no.

Lúc làm việc sẽ không nhàn rỗi, cũng miễn cho những lưu dân này suy nghĩ lung tung rồi đi gây sự.

Lưu dân nghe qua thì hung ác, nhưng đến cùng cũng là người, niềm vui của bách tính tầng dưới chót triều Thiên Khải rất đơn giản, chỉ cần được ăn no được mặc ấm mà thôi.

Trại dân trại Thanh Phong vào rừng cướp bóc, cũng từng là lưu dân, hiện tại lại thành thật khác xưa, đi theo bọn họ làm việc, cảm giác vui vẻ tràn đầy!

Lưu dân đến từ các huyện khác nhau tụ tập cùng một chỗ, bởi vì không có tâm tư đặt tên cho hay, dứt khoát gọi là thôn Lưu Dân.

Mấy ngày nay, đã có quan sai đến thay bọn họ đăng ký lại hộ tịch, giúp bọn họ dựng lầu che gió tránh mưa, mỗi ngày cho một bữa cháo loãng cứu tế.

Một hán tử ngồi dưới đất bưng một chén cháo không nhìn thấy hạt gạo, nói: "Ta nghe nói thôn bên cạnh nhà ta có một hán tử tên là Thiết Ngưu đi theo nghĩa quân, g.i.ế.c được vài quan quân, mỗi ngày đều được ăn hai bữa cháo gạo!"

Lão già bên cạnh thở dài nói: "Tiểu tử ngươi nhắc nhiều lần như vậy, hắn có thể g.i.ế.c quan quân, nếu ngươi lên thì có thể sẽ bị quan quân giết.

Cũng đừng nói mấy lời này nữa, cẩn thận bị quan sai nghe được là mất đầu!

Lưu dân kia thở dài, rãnh rỗi không có gì làm không nghĩ chuyện này thì nghĩ chuyện gì? Quan sai lại không cho bọn họ tùy tiện đi lại, sợ bọn họ gây chuyện.

Loading...