Shopee Chạm để tắt
Lazada Chạm để tắt

Gia Đình Cùng Biệt Thự Xuyên Thời Gian - 65

Cập nhật lúc: 2025-02-07 01:23:53
Lượt xem: 42

Hán tử nhà nông được lệnh, kéo ống quần lên thật cao, xuống ruộng xới một cuốc, thấy củ khoai lang đỏ to hơn cái đầu trẻ con còn đang dính bùn lộ ra khỏi lớp đất.

Củ khoai này còn kéo theo vài củ khác, củ nào củ nấy đều lớn hơn củ đầu tiên.

Đám hán tử lấy tay lắc lắc, đoán chừng củ nhỏ nhất cũng phải đến hai cân.

Thôn dân có mấy người há hốc mồm, thôn trưởng cũng có chút ngơ ngác, sao vừa túm liền ra nhiều như vậy? Thôn trưởng nghĩ nghĩ, giọng nói tự tin nói: "Nhất định là pháp sự có hiệu quả!"

Các hán tử gồng tay cầm cuốc đào tới tấp, kinh hỉ mà hô to: "Thôn trưởng, lại ra một đống!"

"Thôn trưởng, mau tới xem, củ này thật lớn! Một củ là đủ cho ta ăn no."

"Thôn trưởng..."

Mười mấy hán tử đồng thời làm việc ở ngoài ruộng, tiếng hô vui sướng từ bốn phương tám hướng truyền đến, tầng đất ẩm ướt bị cuốc đào lên, thứ củ đỏ au kia nằm đầy trong đất, liếc mắt một cái trừ đi lá khoai còn lại đều là lương thực.

Trên bờ ruộng, chân đám thôn dân vây xem đều nhữn ra, làm ruộng cả đời, đây là lần đầu tiên bọn họ nhìn thấy nhiều lương thực như vậy.

Thôn trưởng hung hăng nuốt nước miếng, thanh âm run rẩy nói: "Phân nhà ta cũng rất ít bón cho mẫu đất này." Phân bón ở cổ đại chính là phân, phân nhà thôn trưởng đều bón ở nơi khác, chẳng lẽ giống tiên chưa cần bón bao nhiêu phân đã sinh ra nhiêu như vậy lương thực?

Có hán tử sợ tới mức ap úng: "Heo cũng sinh không được nhiều như vậy..."

"Cân ra chưa? Bao nhiêu, rốt cuộc được bao nhiêu?" Thôn trưởng vội vàng nhìn thôn dân đo đạc, gấp rút hỏi.

Thôn dân kia không trả lời, sau khi dụi dụi mắt tính toán lại, lúc này mới kinh hãi nói: "Thôn, thôn trưởng, mẫu đất nhà ngài đại khái sản xuất năm, năm mươi thạch khoai lang."

Thôn trưởng giờ phút này đầu óc trống rỗng, ánh mắt dại ra nhìn khoai lang trong đất.

Năm, năm mươi thạch? Tiên gia không phải nói khoai lang ước chừng 40 thạch sao? Vốn tưởng rằng giống tiên ở đất phàm chắc là không được nhiều như vậy, được bảy tám thạch đã là tiên nhân chúc phúc, kết quả không chỉ thật sự nhiều như vậy, hơn nữa còn vượt qua mong muốn?

Nhìn lá khoai lang xanh biếc đổ ở bên bờ ruộng, có thôn dân nhịn không được, hỏi: "Đám lá cây này xử lý như thế nào? Cũng đốt như là rơm sao?"

Ai ngờ một người bên cạnh hô to: "Đốt cái gì mà đốt, tiên nhân nói lá khoai lang cũng có thể ăn, ngươi dám đốt lương thực sao?"

Thôn dân ở đây khiếp sợ, lá khoai lang cũng có thể ăn? Cả đống này đều là lá khoai lang.

Thôn trưởng bắt đầu thở hổn hển, khuôn mặt già nua dần dần đỏ lên, m.á.u toàn thân đều điên cuồng vọt lên đầu, ngay sau đó trợn mắt, hưng phấn đến mức ngất xỉu bên bờ ruộng nhà mình.

Con cháu Trương Đại Tiến hoảng sợ, đang muốn gọi người hỗ trợ, quay đầu nhìn thì thấy—

Đám thôn dân vốn đứng trên bờ ruộng toàn bộ đều chạy, chạy như điên về ruộng nhà mình, trong gió còn truyền đến tiếng kêu mừng rỡ như điên:

"Mặc kệ thôn trưởng, hắn không c.h.ế.t được, mau về nhà đem cuốc ra thu lương thực!"

"Kêu mẹ với vợ lấy thêm mấy cái gùi, ba cái? Đùa gì vậy? Không đủ không đủ! Trong nhà có bao nhiêu gùi đều lấy hết ra."

Các nhà các hộ sao còn để ý tới thôn trưởng? Tất cả đều về nhà mình tìm nông cụ và gùi, tất cả đều ra ruộng thu hoạch lương thực.

Ngày này, là ngày vui sướng nhất của toàn bộ dân thôn Đào Hoa, chỉ cần ở trong ruộng tiện tay đào một cái là ra lương thực, trong tam mắt toàn bộ đều là lương thực!

[Truyện được đăng tải duy nhất tại monkeydtruyen.com - https://monkeydtruyen.com./gia-dinh-cung-biet-thu-xuyen-thoi-gian/65.html.]

Giống tiên được tiên nhân gọi là khoai tây kia, đào ra mỗi mẫu cũng được 40 thạch!

Trồng trọt cả đời, lần đầu tiên bọn họ thấy tình cảnh này.

Thôn dân nhìn mỗi nhà đều chất đống lương thực, đôi môi run rẩy nói: "Nếu tất cả đất của chúng ta đều trồng giống tiên..."

Còn phải lo lắng không có cơm ăn sẽ c.h.ế.t đói sao?

Năm nay không cần đói bụng, muốn ăn bao nhiêu có bấy nhiêu...

Có thôn dân đặt m.ô.n.g ngồi dưới đất, khó chịu dùng nắm đ.ấ.m điên cuồng đập vào n.g.ự.c mình, miệng vừa khóc vừa cười hô to: "Ta ngu xuẩn a, lúc trước không tin lời tiên nhân, chỉ trồng có một mẫu đất, ta là kẻ ngu, ta là kẻ ngu, ta thật đáng chết!"

Lời nói như vậy cứ vang lên không dứt, ngược lại có thôn dân tự an ủi: "Tiên nhân cũng chỉ mang đến bấy nhiêu giống tiên, chúng ta muốn nhiều hơn cũng không có.

Nhưng hiện tại tốt rồi, có lương thực để ăn, ngay cả hạt giống để gieo trồng cũng có."

Nghe các tiên nhân nói, giống tiên lớn rất nhanh, chỉ cần chờ thêm ba bốn tháng là có thể thu hoạch thêm một lượng lớn lương thực.

"Nghĩa là từ hôm nay trở đi chúng ta không cần sợ đói nữa, muốn ăn bao nhiêu có bấy nhiêu?", Có thôn dân không tin hỏi.

Chính xác!

Lúc trước các tiên nhân còn đùa giốn nói với bọn họ, bọn họ có nhiều mẫu ruộng tốt như vậy để trồng lương thực, về sau lương thực sẽ nhiều đến mức thối rữa trong đất, lúc ấy có ai tin không? Lương thực quý như vậy, làm sao có thể nát dưới đất được? Chuyện này không thể tưởng tượng được.

Nhưng mà, hôm nay, bọn họ dám ảo tưởng ngày đó.

Ngày hôm đó, từng nhóm thôn dân đi đến tiên cảnh, cũng không ấn chuông cửa đi vào, chỉ mang theo người nhà dập đầu trước cửa lớn, khiến cho hộ vệ trước cửa thập phần không được tự nhiên.

Đi theo triều đình có ích lợi gì? Triều đình chỉ biết thu thuế má, năm trước dịch bệnh cũng có giúp đỡ bọn họ đâu? Đi theo nghĩa quân có ích lợi gì? Dem đầu dắt trên thắt lưng quần, nghe thủ lĩnh tuyên dương khẩu hiệu vô nghĩa, còn không chắc có lương có ruộng.

Nhưng theo tiên nhân thì khác, có thể ăn no, có thể kiếm tiền, ngay cả con cháu đời sau cũng có thể biết chữ đọc sách.

Thời khắc này, thôn dân thôn Đào Hoa hạ quyết tâm, tương lai tiên nhân nói cái gì đầu là đúng, cho dù bảo bọn họ lên núi đao xuống biển lửa cũng không từ chối!

Thôn Đào Hoa đang thu hoạch vụ thu, đương nhiên Triệu gia cũng muốn thu hoạch, nhà bọn họ có tổng cộng ba mẫu đất, trồng khoai lang, khoai tây cùng lúa nước, bởi vì dùng phân hóa học, cho nên cho dù là đất mới khai hoang, sản lượng mỗi mẫu cũng cao hơn so với thôn dân thôn Đào Hoa không ít.

Người Triệu gia đã quen ăn gạo, cho nên tương lai cũng lấy gạo làm món chính, khoai tây khoai lang làm thức ăn phụ, cùng với làm lương thực dự trữ.

Triệu Hi nhìn nhiêu khoai lang khoai tây như vậy, không khỏi nói: "Rốt cuộc có thể ăn miến rồi."

Khoai lang và khoai tây có thể làm thành miến, nấu một chén là thơm nức cả phòng.

Triệu Húc ở một bên nói: "Ta muốn ăn khoai tây hầm sườn, lại chiên chút khoai tây chiên, làm chút bánh khoai tây, that ngonl"

Vương Tuyết Cầm ở một bên cười nói: "Có có, các ngươi muốn ăn gì cũng có, đêm nay ta nấu cơm."

Lo lắng hơn nửa tháng này, rốt cục thu hoạch được lương thực, tâm trạng nàng rất tốt.

Lương thực quá nhiều, dù là chỉ trông mỗi loại chỉ có một mẫu đất, mỗi hộ ít nhất năm sáu người, tổng cộng khẩu phần cũng chiếm không đến một nửa lượng lương thực thu được, để lại một bộ phận ươm giống chờ đợi lần sau gieo trồng, cũng còn thừa rất nhiều.

Ngày hôm đó sau khi thu hoạch lương thực, không ít thôn phụ liên nấu khoai lang cùng khoai tây, chỉ dùng nước trắng nấu, nhiều lắm là thêm chút muối tinh, mùi vị đều ngon lành.

Loading...