Gia Đình Cùng Biệt Thự Xuyên Thời Gian - 68
Cập nhật lúc: 2025-02-07 12:01:46
Lượt xem: 34
Tổng nhân khẩu của triều Thiên Khải cũng không nhiều tới hai trăm ngàn người, nhân khẩu ở mỗi châu mỗi huyện cũng không nhiều, nếu là một huyện lớn ở ngay cạnh chỗ Thiên Tử hẳn có thể có đến mấy chục ngàn nhân khẩu, nhưng Đào Nguyên xa xôi, cũng là một cái huyện nhỏ, tổng số nhân khẩu nhiều lắm cũng chỉ hơn hai mươi ngàn người! Số lượng lưu dân thế này thật sự rất lớn.
Triệu Chí Dân cau mày nói: "Nhân số này có quá nhiều không?"
Huyện lệnh gật đầu: "Đúng vậy, số lượng người thế này quả thật quá nhiều, ý của triều đình chính là nếu nhân số của lưu dân quá nhiều liên xây dựng thành trì, thiết lập quận huyện để sắp xếp cho những lưu dân này chỗ ở, không được chạy loạn xung quanh.
Ta đã an bài người chuẩn bị xây dựng thành trì trước thôn của lưu dân."
Mắt của Triệu Hi sáng ngời, lúc này không quảng bá xi măng thì còn đợi đến lúc nào?
Trân tú tài nhìn Triệu Hi và huyện lệnh Đào Nguyên nói chuyện rất vui vẻ, huyện lệnh cảm thấy cực kỳ hứng thú với cái gọi là xi măng kia, ánh mắt thâm sâu.
Chậc... tiên nhân hẳn là muốn tích trữ lương thực, xây dựng tường cao.
Chỉ có chút đáng tiếc chính là cho dù xây thành trì mới, quyền quản lý thành trì mới này cũng không phải của huyện lệnh, hẳn là Quận chủ sẽ sai phái quan viên đi xuống.
Nhưng mà không cần vội, từ từ sẽ đến, chuyện lớn há có thể trong một sớm một chiều là làm xong sao?
Huyện lệnh Đào Nguyên và Triệu gia nói chuyện rất vui vẻ, ngày hôm sau liền lấy danh nghĩa triều đình, đến chỗ thôn dân của thôn Đào Hoa dùng tiền để thu mua giống tốt còn dư.
Thôn trưởng Trương Đại Tiến cũng đã làm công tác tư tưởng cho thôn dân, tiên lương nhiều như vậy, cho dù trữ trong hầm, nếu thời gian lâu ăn không hết cũng sẽ bị hỏng, không bằng đổi thành tiền?
Thôn dân nằm mơ cũng không nghĩ tới có một ngày lại có thể làm ăn cùng quan phủ! Các thôn dân để lại lương thực và giống đủ một năm cho mình, còn thừa lại liền bán cho quan phủ, trong tay cầm được một khoản tiền thật lớn! Có thể nói là cả đời này cũng chưa từng thấy qua nhiều tiền như vậy.
Chuyện duy nhất khiến cho thôn dân thôn Đào Hoa cảm thấy bất mãn chính là, muốn xây dựng thành trì cho lưu dân, thiết lập quận huyện mới thì không thôi, nhưng vì sao phải nhập cả thôn của bọn họ vào thành mới? Chỉ vì bọn họ ở gần sao? Ai lại muốn sống chung một thành trì với những lưu dân đó chứ? Ai biết được sau này những lưu dân đó có bạo động rồi liên lụy đến bọn họ hay không?
Nhưng cánh tay không lay chuyển được bắp đùi, quan phủ đã an bài như vậy những người dân như bọn họ bất mãn có ích lợi gì? Chỉ có thể thành thật tiếp nhận.
Quan lão gia phái người xây dựng thành trì mới, nghe nói tường thành đều là dùng xi măng mà tiên nhân cung cấp để xây tường, dùng rất tốt.
Lấy gia đình làm đơn vị tính, một ít lưu dân bị phái đi để khai hoang ruộng đất, nghe nói sau này dùng để trồng tiên lương giống như thôn Đào Hoa.
Huyện lệnh học được từ chỗ của Triệu Hi biện pháp lấy công việc để cứu trợ lưu dân, một nhóm người khác lấy tiền công của quan phủ để xây dựng thành mới, tránh cho bọn họ có thời gian rảnh rỗi.
Huyện lệnh rất hài lòng với việc này, hắn nhận được tin tức bên ngoài nói rằng, có không ít quận huyện vì không xử lý tốt chuyện có số lượng lớn lưu dân đi vào nên đã xảy ra hơn mười cuộc phản loạn của lưu dân, những vị quan đó đều bị bên trên trách cứ, mà hắn làm tốt như vậy, không chừng về sau còn có thể đến kinh thành làm quan!
Huyện lệnh đang chìm trong mộng đẹp được thăng quan tiến chức, lại có một quan sai chạy như điên từ bên ngoài vào, tên quan sai kia thở hồng hộc, sắc mặt hơi trắng bệch vội vàng nói: "Huyện lệnh đại lão gia, không được rồi xảy ra chuyện lớn rồi!"
"Thôn Lưu Dân... thôn Lưu Dân có mấy người nóng sốt lên, đau bụng tiêu chảy! hình như, hình như là xảy ra ôn dịch rồi!"
[Truyện được đăng tải duy nhất tại monkeydtruyen.com - https://monkeydtruyen.com./gia-dinh-cung-biet-thu-xuyen-thoi-gian/68.html.]
Ôn dịch?
Lời này vừa nói ra giống như sấm sét giữa trời quang vậy, cả người của huyện lệnh thiếu chút nữa ngã từ trên ghế xuống, sắc mặt trắng bệch nhìn quan sai kia.
Người xưa nói, sau đại nạn tất có đại dịch, nói không chừng dịch bệnh là do những lưu dân kia mang đến.
Huyện lệnh chợt nhớ tới dịch bệnh đậu mùa nổi lên vào mùa đông năm ngoái, huyện Đào Nguyên cũng đã c.h.ế.t không ít người, huyện lệnh rùng mình một cái.
Xong rồi, lại còn thăng quan phát tài? Đây là chuyện lớn c.h.ế.t người!
Nếu ôn dịch nghiêm trọng thì có khi phải loại bỏ hết, đốt nhà đốt làng đều là chuyện thường.
Nếu lại giống như bệnh đậu mùa năm ngoái, nói không chừng toàn bộ người trong thành đều phải chết.
Huyện lệnh đi tới đi lui trong đại sảnh, đột nhiên trong mắt hiện lên một tia lạnh lẽo nói: "Đóng cửa thành trì mới lại cho ta, ai cũng không được ra vào!"
Quan sai kia kinh ngạc, vội nói: "Nhưng các tiên nhân cũng ở trong thành mới..."
Huyện lệnh cắn răng nói: "Nếu đã là tiên nhân há lại e ngại ôn dịch? Thân thể của bọn họ chính là tiên thể! Không sao đâu.
Han là tiên nhân cũng có thể hiểu được hành động này của chúng ta là vì để có thể cứu được nhiều dân chúng hơn, mỗi ngày chúng ta đưa chút cơm cháo đến là được."
Về phần những thôn dân thôn Đào Hoa có thể không bị mắc bệnh kia ư? Chuyện này không nằm trong phạm vi suy nghĩ của huyện lệnh, nếu nghiêm trọng quá thì ngoài đốt hết cũng không có cách nào.
Tên quan sai kia không có cách nào, chỉ đành đồng ý.
Thành mới bị niêm phong, tất cả bách tính quan binh trong huyện Đào Nguyên đều sinh lòng sợ hãi đối với thành mới, ai cũng không dám mảy may tới gần, tòa thành mới giống như một hoang đảo bị cô lập vậy, ngay cả những quan sai đưa cháo đưa cơm cũng sợ bị lây nhiễm dịch bệnh.
Cũng may những người có dấu hiệu bị bệnh đều là những lưu dân kia, thân dân thôn Đào Hoa vẫn còn rất tốt, lúc này những thôn dân này mới vỡ lẽ, khó trách lúc trước Triệu Ngôn tiên nhân lại bảo bọn họ ít tiếp xúc với lưu dân, cho dù tiếp xúc cũng phải đeo khẩu trang lại, ai tháo khẩu trang xuống sẽ bị tố cáo phạt tiền, hóa ra là vì nguyên nhân này.
Thôn dân thôn Đào Hoa thầm hận huyện lệnh đến cực điểm, bắt những dân chúng lương thiện như bọn họ và lưu dân ở cùng một chỗ thì thôi đi, hiện giờ lại còn mặc kệ những người chưa bị nhiễm bệnh trong thôn bọn họ. Muốn để bọn họ cùng lưu dân cùng nhau chờ c.h.ế.t sao?
Thôn dân đợi ở trong thôn của mình, nếu phải ra cửa liền đeo khẩu trang do nữ quyến trong nhà làm, ai cũng không dám một mình chạy loạn, lại càng không dám đi qua chỗ thôn Lưu Dân.
Mấy ngày hôm đó, Triệu Ngôn đi ra từ trong bệnh viện tư nhân của biệt thự, mặc một bộ quần áo phòng hộ đi về phía thôn Lưu Dân.
Người bên ngoài cảm thấy bọn họ là tiên nhân không sợ dịch bệnh, nhưng bản thân người Triệu gia biết bọn họ đâu phải tiên nhân gì, nếu thật sự có dịch bệnh, bọn họ cũng có khả năng bị lây bệnh, chuyện này không thể không đếm xỉa đến.
Vì để khống chế được trước khi dịch bệnh bộc phát lớn, Triệu Ngôn thân là đại phu duy nhất trong thôn không nói hai lời, bản thân thay một thân quần áo phòng hộ, mang theo hòm chữa bệnh đi về phía thôn Lưu Dân.