Gia Đình Cùng Biệt Thự Xuyên Thời Gian - 69
Cập nhật lúc: 2025-02-07 12:02:22
Lượt xem: 32
Cả tòa thành mới mất đi sự náo nhiệt của ngày xưa, cửa thành bị người gắt gao ngăn chặn từ bên ngoài, trong thành vô cùng tĩnh mịch, trên con đường đất nhỏ ngay cả bóng người cũng không có, Triệu Ngôn đi vào thôn Lưu Dân, rốt cục nhìn thấy có lưu dân nằm trên mặt đất thấp giọng kêu rên, vẻ mặt thống khổ, bên cạnh còn có bãi nôn của hắn.
"Nương, con lại nhịn không được muốn xả." Hài đồng bốn năm tuổi gào khóc một tiếng, vội vàng đứng dậy từ chiếu cỏ trên mặt đất đi vệ sinh ngay bên cạnh, Triệu Ngôn có thể nghe được tiếng đứa nhỏ kia đang tiêu chảy.
Triệu Ngôn thấy vậy nhíu mày, uế vật của người bị bệnh cứ tùy ý thả ở trong bụi cỏ như vậy, vệ sinh kém tới thế, làm sao không truyền bệnh được chứ?
Toàn bộ mấy ngàn người thôn Lưu Dân đều tuyệt vọng, lúc trước còn nghĩ triều đình sẽ tiếp tế một hai, huyện lệnh huyện Đào Nguyên mặc dù không phải là quan tốt gì, nhưng ít nhất thực hiện bổn phận, giúp bọn họ xây dựng thành trì, còn cố ý mua giống tiên từ trong tay thôn dân thôn Đào Hoa để bọn hắn gieo trồng, bọn họ nghe nói đó là loại giống có thể sản xuất mấy chục thạch mỗi mẫu, trong lòng vốn có chút an ủi, ai biết lại bùng phát dịch bệnh!
Lão huyện lệnh kia không nói hai lời, phong tỏa thành mới, mỗi ngày nhiều lắm sẽ cửa thành đưa chút cháo cơm, mặc kệ bọn họ sống c.h.ế.t thế nào.
Bên cạnh có một ông cụ nghẹn ngào nhớ lại: "Ta nhớ rõ mấy năm trước cũng bởi vì dịch bệnh, cả thôn bên cạnh đều bị một cây đuốc đốt không còn.
Nói không chừng chúng ta cũng...'
Nếu là lưu dân triều đình còn có thể quản, nhưng nếu là dịch bệnh nghiêm trọng, vậy thì không cách nào.
"Để ta xem giúp ngài." Một giọng nam truyền đến, mọi người cảnh giác nhìn nam nhân che kín bản thân, nhìn không ra mặt người kia, đây là ai a?
Hài đồng bị tiêu chảy sáng mắt, vui mừng nói: "Là Triệu Ngôn tiên nhân! Ta nhớ rõ thanh âm của hắn."
Trước đó Triệu Ngôn đã tới thôn Lưu Dân vài lần, mỗi lần đều dặn bọn họ chú ý vệ sinh ăn uống, dặn bọn họ rửa tay trước khi ăn cơm.
Không ít lưu dân âm thầm nghị luận Triệu Ngôn tiên nhân ngày thường nói nhiều thật.
Lại không nghĩ tới lúc này lại là Triệu Ngôn tiên nhân tới.
Triệu Ngôn đầu tiên dùng nhiệt kế đo nhiệt độ cơ thể cho bệnh nhân đã có triệu chứng, quả nhiên đều đang phát sốt, sau đó lại bắt mạch làm thêm một bước kiểm tra, hỏi thăm triệu chứng.
"Sốt, đau bụng tiêu chảy, đại tiện nhiều," Triệu Ngôn trầm ngâm một tiếng: "Hẳn là kiết lỵ."
Triệu Ngôn thở phào nhẹ nhõm, kiết lỵ thật sự là bệnh truyền nhiễm, nhưng là bệnh có thể trị, lúc hắn mới đến chỉ sợ sẽ sinh ra một loại dịch bệnh không biết tên, hoặc là dịch bệnh hung mãnh, hắn trong lúc nhất thời cũng phải bó tay hết cách, không cứu được bệnh nhân còn có khả năng truyền nhiễm người nhà.
Bên cạnh có lưu dân nhìn Triệu Ngôn, cẩn thận hỏi: "Triệu Ngôn tiên nhân, kiết lỵ là gì?"
Triệu Ngôn: "Ăn uống không sạch, thường bộc phát vào mùa hè và mùa thu."
Lưu dân giật mình nhớ lại trước đó Triệu Ngôn tiên nhân có đến trong thôn, dặn bọn họ chú ý ăn uống vệ sinh, bọn họ lại ngoảnh mặt làm ngơ, trên mặt không khỏi sinh ra vẻ hổ thẹn.
Tiên nhân thật sự có tiên thuật dự đoán trước, bọn họ hối hận vì lúc trước không nghe lời tiên nhân.
[Truyện được đăng tải duy nhất tại monkeydtruyen.com - https://monkeydtruyen.com./gia-dinh-cung-biet-thu-xuyen-thoi-gian/69.html.]
Triệu Ngôn chia bệnh nhân thành hai nhóm, cách ly người đã bệnh và người chữa bệnh trước, sau đó chia bệnh nhân thành bệnh nặng và bệnh nhẹ, tách ra trị liệu, lại sắp xếp lưu dân chưa sinh bệnh chú ý vệ sinh cá nhân, đeo khẩu trang tự chế, chớ dùng nước lã, xử lý tốt vật bài tiết các loại.
Bệnh kiết lỵ có thể dùng canh Bạch Đầu Ông để trị liệu, người chữa bệnh thì dùng rau ram để phòng ngừa.
Nếu không tìm thấy dược liệu trong núi thành mới, Triệu Ngôn có thể viết ra phương thuốc đưa đến cửa thành nhét ra ngoài, huyện lệnh huyện Đào Nguyên không cho phép người trong thành mới đi ra, nhưng thứ mà bên trong cần hẳn vẫn có thể chuẩn bị.
Ở của thành có mười mấy quân binh mang sắc mặt nghiêm túc đứng canh, trong tay mỗi người đều mang theo vũ khí, bọn họ phụng mệnh huyện lệnh đại nhân, nghiêm cấm trong lưu dân thành mới trốn ra, người vi phạm lệnh bị chém!
Lúc này có một thư sinh trẻ tuổi mặc trường bào lưng đeo một bọc quần áo, sắc mặt sầu khổ nhìn tường thành cao lớn trước mặt, phía sau có ba bốn đại phu đi theo.
"Lý duyện sử, ngài đã nghĩ kỹ rồi, vào thành mới rồi liền không ra được, dù sau đó ngài có đập cửa khóc rống, các tiểu nhân phụng mệnh cũng không cách nào mở cửa cho ngài." Quan quân dẫn đầu có lòng khuyên nhủ thư sinh trẻ tuổi trước mặt.
Trước kia bọn họ cũng có kinh nghiệm canh gác thành dịch bệnh, thường có người bị bệnh khóc lóc chạy đến cửa thành đập cửa muốn đi ra ngoài, ban đêm còn có người vụng trộm muốn trèo tường thành trốn ra, nhưng lần này thật sự rất lạ, bên trong một chút tiếng động cũng không có, không biết có phải dịch bệnh hung mãnh hay không, những bệnh nhân kia đều không còn sức chạy trốn.
Thư sinh kia thở dài một tiếng: "Mệnh của quận thủ không thể làm trái."
Trong lòng Lý Hiếu Tri bi thiết bất đắc dĩ, lúc trước bằng hữu Trần Hành viết thư mời tới thôn Đào Hoa làm ra một phen đại nghiệp, lúc ấy hắn đang được quận thủ thưởng thức nên khéo léo cự tuyệt Trần Hành, mà hắn quả thật được quận thủ thưởng thức, không phải sao? Vừa xảy ra chuyện liền bị quận thủ phái tới thành mới.
Huyện lệnh huyện Đào Nguyên báo cho quận thủ Đào Nguyên biết chuyện hỗ trợ lưu dân xây dựng thành mới, lại xảy ra dịch bệnh nghiêm trọng.
Ai cũng biết dịch bệnh sẽ truyền nhiễm, tiểu quan cấp dưới quận thủ có ai mà không có xuất thân thế gia, là con cháu nhà giàu? Chuyện này ai mà muốn đi chứ? Mọi người nhao nhao né tránh không kịp.
Vì thế quận thủ Đào Nguyên hướng ánh mắt về phía thư sinh nhà nghèo Lý Hiếu Tri này, hiện tại thành mới vốn thiếu một quan, huyện lệnh triều Thiên Khải đều do đế vương bổ nhiệm, mặc dù quận thủ không có quyền bổ nhiệm huyện lệnh, nhưng hắn có thể bổ nhiệm một thuộc quan, tỷ như duyện sử.
Chuyện cấp bách tòng quyền, lúc này quận thủ phong Lý Hiếu Tri làm duyện sử, để cho hắn mang theo mấy đại phu đi tới thành mới.
Lý Hiếu Tri không còn cách nào, đành phải phụng mệnh mà đến, trước khi đến đã viết thư cho Trần tú tài, lại nói lời tạm biệt cùng thân nhân trong nhà.
Cửa thành bị quan quân mở ra, vừa vặn ở cửa có người đang đứng, Lý Hiếu Tri đầu tiên là sửng sốt, sau đó mừng như điên: "Đúng là Trần huynh, đã lâu không gặp."
Trần tú tài chắp tay cười nói: "Gặp qua Lý duyện sử, đây là khẩu trang, các ngươi đeo lên trước." Trần tú tài lấy ra mấy cái khẩu trang sạch sẽ đưa cho bọn họ.
Lý Hiếu Tri không hiểu mà nhận lấy khẩu trang, học theo Trần tú tài đeo lên như vậy, bất đắc dĩ thở dài nói: "Trần huynh cần gì trêu ghẹo ta, ngươi cũng biết vì sao ta lại thành duyện sử." Cái danh duyện sử này có cũng như không, cũng không phải mệnh quan triều đình, còn phải liều mạng, lúc thân nhân trong nhà hiểu được, vừa khóc vừa nháo không cho hắn đi.
Trần tú tài cười mà không nói.
Hắc, người một nhà.
Trần tú tài lại lấy ra một tờ giấy đưa cho quan quân bên ngoài, nói: "Đây là phương thuốc Triệu Ngôn tiên nhân đã kê, phiền chuẩn bị chút dược liệu đưa vào."