Gia Đình Cùng Biệt Thự Xuyên Thời Gian - 77
Cập nhật lúc: 2025-02-08 09:02:44
Lượt xem: 42
Có thương nhân, bọn họ có thể đem lương thực dư thừa bán ra ngoài, có tiền liền có thể mua những nhu yếu phẩm khác!
Thương nhân có thể giúp cho thị trường lưu thông, có thể thúc đẩy kinh tế phát triển, là ngành nghề tuyệt đối không thể thiếu.
Thương nhân kiếm được nhiều tiền, tiền bạc trong tay quốc gia cũng nhiều.
Cho dù là với dân chúng, hay là với triều đình, có tiền đều là chuyện tốt.
Hoàng Hiên run rẩy nói: "Nếu là tiên nhân..."
Giọng nói trong trẻo của Triệu Hi rất có khí phách: "Nếu là ta, ta sẽ cổ vũ thương nhân làm buôn bán, nâng cao địa vị xã hội của bọn họ."
Thương nhân có tác dụng của thương nhân, nông dân có nhiệm vụ của nông dân, các ngành các nghề đều có tác dụng của mình, dựa theo suy nghĩ của người hiện đại, tại sao lại phải phân ra cao thấp?
Lời này vừa nói ra, nước mắt hai cha con Hoàng gia rơi như mưa.
Bọn họ cho dù ăn mặc có tốt, cũng chỉ là thương nhân đê tiện nhất, ngày thường hận không thể hao hết hơn phân nửa gia tài chỉ để kiếm một chức quan ở triều đình, để thay đổi địa vị xã hội của bản thân.
Sống nhiều năm như vậy, bọn họ chưa từng nghe qua loại lập luận này.
Cũng chỉ có tiên nhân nói như vậy...
Khó trách đang yên đang lành Vương tiểu thư lại không ngoan ngoãn làm đích nữ Vương gia mà chạy đi làm thương nhân, hẳn cũng vì lời của tiên nhân 2
Cha con Hoàng gia nghẹn ngào thề, nhất định phải giúp tiên nhân thu mua đủ nhiều bông vải, Triệu Hi thấy vậy vui mừng, nhưng mà đi đi về về sợ là phải mất một tháng, hy vọng có thể kịp làm chăn bông áo bông trước khi mùa đông đến.
Sau khi cha con Hoàng Hiên rời đi, thành mới cũng bận rộn lên, cả ngày Triệu Chí Dân đều xuống ruộng thị sát, chỉ đạo lưu dân khai hoang trồng trọt.
Vương Tuyết Cầm dẫn theo các hộ trong thành nuôi gà vịt, gà vịt vừa có thể làm thức ăn, đến mùa đông còn có thể dùng lông vịt làm áo lông giữ ấm.
Triệu Húc làm việc bí mật hơn nhiều, hắn lại chọn không ít hán tử từ trong đám lưu dân bỏ vào quân đội riêng, những người này hắn đều căn cứ vào thiện cảm mà tiểu quản gia Đại Bảo của biệt thự ghi nhận để chọn, toàn bộ đều có thiện cảm cực cao đối với Triệu gia bọn họ, như vậy độ trung thành cũng sẽ càng cao.
Tuy nói cửa thành đóng lại ai mà biết bên trong làm cái gì, còn có Lý duyện sử Lý Hiếu Tri yểm hộ, nhưng dù sao vẫn phải cẩn thận.
Về phần Triệu Ngôn, hắn càng bận rộn hơn, có rất nhiều thanh thiếu niên muốn học y, đặc biệt là khi hắn cho bọn họ quan sát được tế bào mắt thường không thể nhìn thấy bằng thần vật tên là "Kính hiển vi" trong tiên cảnh, nhiệt tình với học y tăng vọt mấy lần!
Hơn nữa, những đứa trẻ nhà nghèo này đều biết cơ hội này không dễ có, vô cùng quý trọng, nhiều người thậm chí còn mượn ánh nến yếu ớt khắc khổ học tập, Triệu Ngôn không đành lòng để bọn họ tổn thương mắt, có đêm còn mang bọn họ về biệt thự, dùng đèn dây tóc của biệt thự chiếu sáng cho bọn họ dùng.
Cũng chỉ có Triệu Hi ngày thường rảnh rỗi, thỉnh thoảng lên núi thăm xưởng đồ sắt của nàng, thỉnh thoảng đi dạo xưởng xi măng, xưởng in giấy, ngay cả xưởng pháo hoa của nàng cũng có thể tự mình hoạt động, khiến cho nàng giống như con cá mặn không có việc gì để làm.
Hiện tại huyện Đào Nguyên thái bình, nhưng bên ngoài đã đại loạn, lúc này huyện Đào Nguyên thật đúng là thế ngoại đào nguyên.
Mỗi lần Triệu Hi nghe Lý Hiếu Tri báo tin bên ngoài, trong lòng đều không khỏi khẩn trương.
[Truyện được đăng tải duy nhất tại monkeydtruyen.com - https://monkeydtruyen.com./gia-dinh-cung-biet-thu-xuyen-thoi-gian/77.html.]
Nhớ tới cha con Hoàng gia còn đang bận rộn giúp bọn họ thu mua bông vải, Triệu Hi cũng không dám tiếp tục nhàn rỗi làm cá mặn.
Nàng cũng bắt đầu an bài xưởng dệt, thuê nữ công nhân, chỉ còn chờ cha con Hoàng gia mang bông vải trở về.
Thời tiết lạnh dần, ngoại trừ Triệu Húc khỏe mạnh còn dám mặc áo ngắn tay quần đùi, mấy người Triệu gia đã phải mặc áo lạnh.
Mọi người mở khóa toàn bộ phòng thay đồ trong các phòng ngủ, nhìn quần áo cho các mùa ở bên trong, đặc biệt là áo lông dáng dài, mọi người đều an tâm hơn hẳn.
Triệu Hi sinh vào cuối thu, lúc vạn vật điêu tàn, hiện tại đã sắp đến sinh nhật 17 tuổi.
Để chúc mừng sinh nhật nàng, xưởng pháo hoa nghiên cứu chế tạo ra gói thuốc s.ú.n.g đầu tiên của thành mới, a không phải, là pháo hoa.
Ngày họ chọn để thử pháo cũng đặc biệt tốt, chính là sinh nhật nàng.
Rõ ràng cách xa mấy chục mét, Triệu Hi cũng có thể nghe được tiếng nổ ầm ầm, đất đai dưới chân hơi rung động, một cỗ mùi thuốc s.ú.n.g từ xa bị gió lạnh thổi tới.
Tiếng nổ làm cư dân xung quanh sợ tới mức không nhịn được thò đầu ra xem, xưởng trưởng xưởng pháo hoa còn cười ha hả, xua tay: "Không có gì không có gì, chỉ là pháo chúc mừng Hi Hi tiên nhân hôm nay 17 tuổi, đây là thứ tốt, dùng để ăn mừng."
Triệu Hi không hé răng: "..."
Đợi đến khi khói tan, mọi người mới thấy rõ, mặt đất vốn bằng phẳng đã bị nổ tung ra một cái hố sâu gần hai mét! Ủy lực thật sự không tệ!
Xưởng trưởng xưởng pháo hoa Dương Hiểu Lượng dùng vẻ mặt chờ mong nhìn về phía Triệu Hi: "Hi Hi tiên nhân, chúc ngài sinh nhật 17 tuổi vui vẻ, không biết ngài có thích món quà này không?"
Dương Hiểu Lượng có chút thất vọng là, bọn họ vẫn không nghiên cứu chế tạo ra loại pháo hoa xinh đẹp như của Tiên giới, cho dù bay lên trời cũng không bay được mấy mét, chỉ nổ ngay trên mặt đất.
Cũng có thể bọn họ còn cần chút thời gian, có lẽ đến giờ này sang năm, trên trời sẽ có pháo hoa.
Triệu Hi nhìn cái hố to kia, lộ ra một tia mỉm cười: "Hài lòng, vô cùng hài lòng.
Ngươi làm nhiều loại thuốc nổ này một chút, chú ý bảo quản, tuyệt đối không thể làm người một nhà bị thương."
Dương Hiểu Lượng hưng phấn gật đầu, đồng ý.
Hôm nay là sinh nhật 17 tuổi của Triệu Hi, Triệu Hi đi dạo trong thành là có thể nhận được lễ vật do dân chúng tặng, có lương thực, có gà vịt trứng, còn có tặng vải vóc, tóm lại đồ tốt trong nhà đều tặng một chút.
Triệu Hi cũng biết đã sắp tới mùa đông, muốn cho dân chúng tích trữ những thứ này nhiều chút ở nhà, vì vậy nàng không đi dạo nữa, vội vàng gọi Tiêu Thính Vân mang những lễ vật kia về biệt thự, rồi quay đầu trở về.
Về đến nhà, Tiêu Thính Vân đi phân loại quà tặng, mà Triệu Hi thì đi vào sân chính của biệt thự, vừa bước vào đã ngửi thấy mùi bánh ngọt nhàn nhạt.
Triệu Hi ngạc nhiên, vội vàng chạy vào bếp, liền thấy Vương Tuyết Cầm đang ở trong phòng bếp kiểu Tây, mặc tạp dề hoa nhỏ, hai tay đeo đôi găng tay vải, cẩn thận lấy từ trong lò nướng ra một ổ bánh ngọt cỡ mười tấc.
Triệu Hi có chút giật mình: "Mẹ, sao người lại mở khóa bếp Tây? Bếp Tây mất tận hai ba ngàn điểm! Không phải chúng ta đã thương lượng cần tích góp điểm để mở khóa phòng sưu tầm của ông nội sao?" Người Triệu gia rất muốn biết trong phòng sưu tầm của lão gia tử ở Đông viện có những thứ gì.
Vương Tuyết Cầm từ ái nhìn con gái, cười nói: "Mỗi năm chỉ có một lần như vậy, xuyên đến triều Thiên Khải cũng phải ăn sinh nhật, trước kia mỗi lần sinh nhật ngươi, chúng ta đều sẽ mua cho ngươi một cái bánh sinh nhật, năm nay cũng không thể ngoại lệ."