Shopee Chạm để tắt
Lazada Chạm để tắt

Gia Đình Cùng Biệt Thự Xuyên Thời Gian - 87

Cập nhật lúc: 2025-02-10 12:29:36
Lượt xem: 37

Dương Đại Sơn nhìn món đồ ăn vặt thơm ngào ngạt ở bên trong, không khỏi nuốt nước bọt, sau đó hắn giật mình hỏi: "Bây giờ đang là mùa đông, tại sao mọi người lại chế biến khoai lang thành thức ăn vặt đem bán? Không sợ không qua khỏi mùa đông à?"

Có nhà ai đến mùa đông mà không tìm cách tích trữ lương thực, nếu không phải vạn bất đắc dĩ ai sẽ đi bán mấy thứ này chứ?

Phụ nhân lập tức vô cùng ngạc nhiên: "Trong nhà ta có quá nhiều rồi còn sợ hỏng, chế biến thành đồ ăn vặt bán đi kiếm chút tiền thì có gì mà không được? Tráng sĩ, rốt cuộc ngươi có mua không?"

Dương Đại Sơn giống như bị dọa co vô cùng sợ hãi, hắn vội vàng gọi phụ nhân kia lại, nghe nói phần khoai lang còn lại có giá 2 văn tiền, Dương Đại Sơn do dự một hồi lâu, cuối cùng hắn cắn răng quyết định mua.

Đầu tiên, hắn cẩn thận từng ly từng tý nếm thử một miếng khoai lang, khoai lang cực kỳ thơm ngọt, khi chế biến thành khoai lang khô còn có vị giòn giòn.

Ánh mắt Dương Đại Sơn sáng lên, rất ngon.

Hắn ăn liền hai cái, lại không nỡ ăn nhiều, định để giành phần còn lại cho đám nhỏ trong nhà ăn, thế là hắn cẩn thận gói khoai lang khô lại thật kỹ bỏ vào trong ngực.

Bọn hắn quan sát kỹ lưỡng xung quanh, trong lòng càng thêm sợ hãi!

Những đồ ăn vặt giống như khoai lang khô, cho dù không tốn mấy văn tiền, bọn hắn vẫn phải do dự một hồi, vậy mà dân chúng trong thành mới này nói mua liền mua.

Dương Đại Sơn tận mắt nhìn thấy đám trẻ lớn tuổi hơn chút còn tự mình lấy mấy văn tiên trong n.g.ự.c ra tới mua, thậm chí còn không tới hỏi ý kiến của cha nương chúng.

Rốt cuộc gia đình này giàu có tới mức nào, đến trẻ con cũng có tiền tiêu vặt?

"Đến xem thi đấu à? Ở đây có ghế trống, mau ngồi đi.

Lát nữa sẽ diễn ra trận chung kết hạng mục vượt chướng ngại vật đội hộ vệ, rất thú vị." Thôn trưởng của thôn Đào Hoa là Trương Đại Tiến cười nói với mấy người Dương Đại Sơn.

Dương Đại Sơn đặt chiếc gùi xuống, hắn đang định nghe lời chuẩn bị ngồi xuống, tầm mắt hắn bỗng nhiên ngừng lại, mắt nhìn chằm chằm vào hàng chữ trên ghế gỗ.

Chữ viết xiêu xiêu vẹo vẹo được viết trên ghế gỗ nhỏ, nhưng đó thật sự là chữ! Hơn nữa những chiếc ghế gỗ xung quanh cũng đều được viết chữ lên, không chỉ mỗi chiếc ghế kia.

Trưởng thôn cười nói: "Đây là ghế của đám trẻ thi đấu, bọn chúng sợ ghế nhiều quá bị nhầm lẫn nên đều viết tên của mình lên ghế."

Biết chữ... Mấy đứa trẻ của những hộ làm nông này đều được đi học à?

Dương Đại Sơn tự nhận là bọn hắn là người trấn, phương diện nào cũng đều tốt hơn thôn nhỏ xa xôi này, nhưng đám con nít trong nhà bọn hắn đều không có cơ hội đi học, biết chữ, tại sao những đứa trẻ ở đây đều có thể? Không lẽ là... tiên nhân?

Dương Đại Sơn để ý quan sát được, trên chân những đứa trẻ kia vậy mà đều có mang giày, mặc dù không phải giày tốt gì, nhưng ít ra tất cả đều được mang giày.

Đặc biệt là khi Dương Đại Sơn nhìn thấy một nam nhân vô cùng anh dũng, dũng cảm tiến về phía trước trong trận chung kết vượt chướng ngại vật của đội hộ vệ, hắn ngạc nhiên tới mức thiếu chút nữa ngã nhào khỏi ghế gỗ! Hắn nhớ rõ nam nhân kia, người nọ là một lưu dân tới từ quận Giang Hạ.

Lúc ấy, đối phương đi ngang qua nhà hắn, nhìn người nọ như sắp ngất xỉu, hắn không đành lòng đưa cho đối phương một chén nước uống.

[Truyện được đăng tải duy nhất tại monkeydtruyen.com - https://monkeydtruyen.com./gia-dinh-cung-biet-thu-xuyen-thoi-gian/87.html.]

Lưu dân kia đến thành mới không những không chết, mà còn ngày càng tốt hơn? Dương Đại Sơn nhìn chăm chú bộ quần áo trên người đối phương, trong lòng hắn vô cùng sợ hãi.

Đây... đây rốt cuộc đã xảy ra chuyện gì?

Một giọng nói hào sảng truyền đến từ cách đó không xa.

"Ha ha, tiểu tử Trương Đại Phú này được lắm, có thể giành được hạng nhất trong hạng mục thi đấu vượt chướng ngại vật, rất có một nửa phong thái năm đó của ta khi còn học ở trường cảnh sát, lát nữa ngươi tới nhận 2 cân thịt heo đi." Ánh mắt Triệu Húc lộ vẻ khen ngợi, hắn không chút khách sáo mở lời khen ngợi.

Cả người Trương Đại Phú đều là mồ hôi, nghe được chỉ huy sứ khen ngợi, hắn ngượng ngùng đỏ mặt.

Đám người Dương Đại Sơn càng xem càng ngây người, người thi đấu chiến thắng còn được tặng thịt à? Chẳng lẽ người ở đây thật sự không thiếu tiền? Đến lưu dân còn có thể có thịt ăn... Những người này còn sung túc hơn cả người dân trong trấn như bọn hắn.

Bọn hắn nghe nói, trong thành mới đã xây dựng không ít xưởng, nghe nói đó đều là ý kiến của tiên nhân, còn cho những lưu dân kia vào xưởng làm việc để tránh đám người đó gây chuyện, không lẽ đám người đó có thể kiếm được tiền bằng cách này? Vì thế, bọn hắn mới có thể xa hoa tới mức tiện tay là có thể mua đồ ăn vặt như vậy?

Đám người Dương Đại Sơn không kiềm chế được, dùng vẻ mặt mong đợi nhìn Trương Đại Tiến nói: "Ngài là trưởng thôn đúng không? Không biết những nhà xưởng ở thành mới có còn thiếu người không? Chúng ta có thể tới làm công trong xưởng không?"

Đến mùa đông, công việc trong đồng ruộng cũng ít đi, nếu bọn hắn có thể tìm thêm việc làm, kiếm được chút tiền cũng tốt.

Trưởng thôn suy nghĩ một lát rồi nói: "Chuyện này có lẽ có thể, ta nhớ các xưởng trong thành mới đều rất thiếu người, chuyện này các ngươi có thể đi hỏi Lý duyện sử, để hắn tới hỏi ý của tiên nhân."

Hiện tại, chỉ tính riêng xưởng bông, nhu cầu của người dân trong thành đã rất lớn, nghe nói các công nhân xưởng bông hầu như phải làm việc không ngừng nghỉ, rất mệt mỏi.

Nếu không phải buổi tối không nhìn rõ, thắp nến lại rất tốn tiền, đám người đó có khi còn phải thực trắng đêm đẩy nhanh tốc độ làm việc.

Những nữ nhân ở nhà làm đồ thêu, nữ công, lo liệu việc nhà ngày xưa đều bị đưa vào các nhà máy lớn làm việc, nhưng vẫn không đủ số lượng!

Hơn nữa, trưởng thôn cũng biết mùa xuân năm sau, tiên nhân còn định xây toàn bộ con đường trong thành trở thành đường xi măng, như vậy chẳng phải càng thiếu nhân lực à? Gần đây, phòng thí nghiệm bể khí sinh học ở trang trại nuôi heo cũng đang thiếu người.

Trong lòng đám người Dương Đại Sơn trở nên kích động, hôm nay khi đi dạo trong thành mới, nhìn thấy rất nhiều nhà xưởng được xây dựng không biết vì mục đích gì khiến bọn họ nghẹn họng nhìn trân trối, giống như khi bà Lưu đi vào Đại Quan Viên.

Đến tối, chuyện này mới được báo cho Lý Hiếu Tri.

Nhân lực cho việc xây dựng thành mới không đủ, các ngành các nghề đều đang thiếu công nhân.

Lý Hiếu Tri biết rõ lý tưởng của tiên nhân Hi Hi không chỉ giới hạn trong một thành mới nho nhỏ chưa tới vạn người, mà là mở rộng bờ cõi càng thêm rộng lớn hơn.

Cả nhà tiên nhân có thể dễ dàng bao dung và tiếp nhận đám lưu dân chạy nạn tới đây, sao có thể không đồng ý những người dân trên trấn gia nhập được chứ?

Thực ra, cho dù là dân chúng ở đâu cũng đều giống nhau cả, bọn họ đều có cùng nguyện vọng vừa đơn giản nhưng cũng vừa khó khăn, đó là có thể ăn một bữa nó, mặc một bộ quần áo ấm mà thôi.

Những người này đều là sức lao động.

Lý Hiếu Tri quay sang định bàn bạc với mấy người tú tài Trần Hành, thuộc hạ ở sau lưng bất đắc dĩ cười nói: "Các phu tử đều đã tới quảng trường cổ vũ cho học sinh của mình, nghe nói bây giờ đang diễn ra cuộc thi kéo co."

Loading...