Shopee Chạm để tắt
Lazada Chạm để tắt

Gia Đình Cùng Biệt Thự Xuyên Thời Gian - 94

Cập nhật lúc: 2025-02-10 12:37:42
Lượt xem: 32

Vương Uyển Nhi nghe vậy, chân mềm nhũn muốn ngất đi, may mà Phỉ Thúy chạy tới đỡ nàng dậy.

Huyện lệnh cũng sợ, thư từ các huyện gửi đến đều nói là nghịch quân thế như chẻ tre, mỗi khi đến một huyện liền cướp sạch kho lúa trong huyện, nếu là gặp phải thế gia địa chủ cũng cướp sạch, còn g.i.ế.c vài địa chủ, quả thực giống như điên rồi!

Huyện lệnh Đào Nguyên nhỏ giọng nói: "Không biết có xông vào huyện chúng ta hay không."

Triệu Hi trợn trắng mắt, lạnh lùng nói: "Hiện tại có xông vào huyện chúng ta hay không có cái gì khác nhau? Quận thủ cùng vô số quan quân đều đã chết! Đám nông dân khởi nghĩa ra vào quận Đào Nguyên thoải mái như ra vào nhà mình, tổ lật làm sao có trứng lành?"

Lòng Triệu Hi phiền muộn đến cực điểm, lúc trước nàng cầu nguyện có thể bình an sống ở triều Thiên Khải qua mùa đông đầu tiên, điều ước sinh nhật này sợ là không thực hiện được rồi!

Vừa rồi còn nói muốn vui vẻ ăn tết âm lịch, bây giờ thì sao?

Huyện lệnh càng luống cuống: "Vậy nên làm thế nào? Huyện chúng ta chỉ có không tới hai vạn người, số lượng quan quân càng ít đến đáng thương, như vậy không phải c.h.ế.t chắc rồi sao?"

Đây là chế độ của triều Thiên Khải, số lượng quan quân ở các quận huyện đều cực ít, cho nên đám nghịch quân kia một đường đẩy ngang, thoải mái mà đốt g.i.ế.c cướp bóc.

Triệu Húc đột nhiên vỗ bàn trà, lạnh giọng nói: "Còn có thể làm sao bây giờ? Đến thì đến, chúng ta còn sợ đám người kia sao? Chẳng lẽ làm rùa đen rụt đầu, người ta sẽ tha cho ngươi?"

Huyện lệnh bị mắng đến á khẩu, nghĩ lại quận thủ cũng đã chết, hơn nữa đám nghịch quân kia cực kỳ hận địa chủ cùng quan viên trong triều, đến lúc đó hắn cũng chạy không thoát.

Nhưng nếu muốn hắn dẫn người đi chống cự? Chuyện này hắn càng làm không được a, hắn không có bản lĩnh này!

Triệu Húc không nói hai lời, thình lình đứng dậy đi ra ngoài, cầm lấy còi hiệu trên cổ hung hăng thổi một tiếng, lớn tiếng quát: "Toàn bộ tập hợp!"

Đội hộ vệ thay phiên canh gác ở bên ngoài biệt thự, bên ngoài những dãy nhà trệt được tu sửa đắp thêm xi măng trông vô cùng chói mắt, những hán tử kia cũng vừa mới ăn cơm tối xong, đang ngồi ở ngoài cửa nói chuyện phiếm.

"Thịt xào hôm nay sao lại mặn như vậy, ta chỉ ăn có một miếng mà đã phải nhổ ra đi uống cốc nước ngay." Một hán tử ợ một cái, nhịn không được châm chọc: "Còn không phải là do muối của tiên cảnh không cần bỏ tiền ra mua cũng có sao".

"Ta nghe nói là lúc Dương đại nương cắt thịt bị thương ở tay, chắc vì thế mà tay run lỡ đổ hơi nhiều muối." Hán tử bên cạnh phân tích.

Trương Thọ đi tới, trừng mắt quát: "Đã nấu cho các ngươi ăn no căng? Bây giờ có thịt ăn đã là tốt lắm rồi mà các ngươi còn kén cá chọn canh?"

Hán tử vừa rồi châm chọc lập tức cười mỉa: "Tiểu đội trưởng, sao lại thành kén cá chọn canh rồi? Ta đây không phải là đau lòng thay chỉ huy sao? Hơn nữa miếng thịt kia là ta nhè ra, chứ cũng phải mang đi vứt, mang đi nhúng chút nước ấm là có thể ăn được rồi.

Trương Thọ hai má co quắp, hắn thật sự không muốn nghe tiểu tử này kể chi tiết câu chuyện này.

Cuộc sống hiện giờ quá dễ chịu rồi, cơm ngày ba bữa không thiếu bữa nào, những nhà khác một ngày cũng chỉ có một bữa được ăn thịt, hơn nữa còn phải chờ hai trại nuôi heo mổ thì mới có thịt ăn, bọn họ đây thì bữa trưa cùng bữa tối đều có thịt ăn! Hon nữa lại còn đều là thịt ngon.

Hán tử muốn đến Tiên cảnh làm hộ vệ rất nhiều, khiến cho chỉ huy Triệu Húc vô cùng đau đầu khi phải chọn người.

Trương Thọ vốn là một thợ săn ở thôn Đào Hoa, bởi vì bị trại Thanh Phong chiếm mất núi, đã khiến cho hắn dù có ở trong núi cũng không săn được con vật nào, thường xuyên phải nhịn đói, hơn nữa ở thôn Đào Hoa hắn còn nghèo đến nỗi không cưới được vợ, nhưng ai có ngờ đột nhiên hắn lại được tiên nhân ban cho chức tiểu đội trưởng của đội hộ vệ , một ngày ba bữa đều được ăn no, mỗi tháng còn có tiền bạc dầu muối mang về nhà, nhờ thế mà cuộc sống hiện tại của hắn đã khá hơn rất nhiều.

[Truyện được đăng tải duy nhất tại monkeydtruyen.com - https://monkeydtruyen.com./gia-dinh-cung-biet-thu-xuyen-thoi-gian/94.html.]

Nghe nương của hắn nói, bà mối thành mới đến đông đến mức sắp giẫm nát hiên nhà hắn rồi.

Từ đó Trương Thọ quyết định, bất luận là các tiên nhân muốn làm gì, Trương Thọ hắn sẽ luôn đi theo.

Dù tiên nhân có muốn ngồi trên bảo tọa của hoàng đế một lúc, Trương Thọ hắn cũng sẽ giúp các tiên nhân!

Trương Thọ đang chìm trong suy nghĩ, đột nhiên nghe được một trận huýt sáo dồn dập.

Tất cả mọi người ở đây trong nháy mắt đều đứng dậy xông tới khoảng đất trước của lớn của Tiên cảnh, tất cả đều chuẩn xác tìm được đội của mình, xếp thành hàng.

Bên ngoài biệt thự có chút ánh sáng mờ nhạt của đèn đường, Triệu Húc chắp hai tay sau lưng đứng ở trên đài cao, có thể quan sát rõ các tiểu đội phía dưới, chú chó Đại Hoàng ngồi bên cạnh hình như cũng cảm nhận được bầu không khí có chút khẩn trương, ngồi ở đó, nghiêm túc ngẩng cao đầu.

Triệu Húc: "Đám phản quân ngày càng càn rỡ, đã g.i.ế.c c.h.ế.t rất nhiều quận thủ cùng vô số quan quân, chuẩn bị đánh thẳng vào quận Đào Nguyên chúng ta, theo các ngươi bây giờ chúng ta nên làm gì?"

Tất cả thành viên đội hộ vệ nghe vậy trong lòng hoảng hốt, nhưng vẫn đứng im tại chỗ không nhúc nhích!

Không đợi bọn họ trả lời, Triệu Húc đã lớn tiếng quát: "Phía sau chúng ta còn có gia đình của mình, là hương thân phụ lão, chúng ta đã không còn chỗ nào để trốn!"

Trong đội hộ vệ không ít người đã từng là lưu dân, đã từng chịu khổ cho nên càng muốn bảo vệ cuộc sống yên ổn hiện tại này.

Thành mới chính là nhà của bọn họ, trong nhà còn có thân nhân của bọn họ, ai dám động đến họ, cho dù là liều cái mạng này cũng phải chống cự.

Trương Thọ nghẹn đỏ mặt, nước miếng bay tứ tung mà hô lớn: "Bảo vệ quận Đào Nguyên, bảo vệ nhà của chúng ta!"

Có người mở đầu, thì sẽ có vô số người cùng hô to bảo vệ quê hương.

Triệu Húc vô cùng hài long, trầm giọng nói: "Chúng ta tuy không muốn tham chiến, nhưng cũng cũng không phải vì sợ, ta cho mỗi người ở đây một cơ hội, ai không muốn thì đi báo cáo quay trở về với nhà của mình, ta tuyệt đối không làm khó dễ."

Phía sau vốn là nhà của bọn họ, những việc này vốn cũng phải trách nhiệm của tiên nhân, tiên nhân vốn có thể thừa dịp này mà rời đi, nhưng mà tiên nhân lại không làm như vậy, tiên nhân không đi, tiên cảnh vẫn đứng sừng sững ở đây.

Bọn họ sao có thể chùn bước? Nếu từ bỏ mặt mũi bọn họ biết để đâu?

Đợi một phút vẫn không có ai rời khỏi, Triệu Húc tán dương: "Tốt lắm, đều là trai tráng có cốt khí thì không được hèn nhát, lúc trước Triệu Húc ta đúng là đã không chọn nhầm người."

Triệu Húc hạ hiệu lệnh: "Về nhà báo cho cha mẹ, sáng sớm mai tập hợp tại đây." Mọi người đồng thanh hô to: "Rõ."

Mọi người thần sắc lạnh lùng, dọn đồ đạc ở nhà trệt để chuẩn bị về nhà.

Đêm đó không ít hộ dân vì muốn tiết kiệm nến nên nghỉ ngơi sớm đã sáng lên ánh nến.

Sau khi biết được tình hình cụ thể của chuyến đi lần này, mẫu thân Trương Thọ không nói gì, chỉ xoay người vào phòng Trương Thọ thay hắn thu dọn đồ đạc.

Loading...