Shopee Chạm để tắt
Lazada Chạm để tắt

Gia Đình Cùng Biệt Thự Xuyên Thời Gian - 97

Cập nhật lúc: 2025-02-12 08:12:01
Lượt xem: 30

Cho dù vẫn còn đau buồn vì cái c.h.ế.t của quận thủ, trường y trong thành vẫn rèn luyện không nghỉ, bên trong trường, học sinh liên tục làm thực nghiệm, tu chí học y, hiệu trưởng của bọn họ đã mặc kệ ngăn cản để theo quân xuất phát.

Đỗ Tông Quang là đệ tử đầu tiên của hiệu trưởng cũng đang ở bên cạnh đốc thúc nghiên cứu chế tạo.

Đỗ Tông Quang luôn miệng cằn nhẳn: "Sư phụ đã đem hầu hết y dược trong tiên cảnh đi cùng, đây chính là tiên dược, dùng rồi thì không còn nữa! Tiên dược đó nên để lại cho các tiên nhân dùng, chúng ta mau mau đi nghiên cứu chế tạo thêm thuốc mới."

Học sinh đứng bên cạnh không ngừng gật đầu, đều biết tiên dược là thứ tốt, nhưng cũng biết tiên dược do các tiên nhân mang từ tiên giới đến đều có hạn, những thứ này về sau nếu bọn họ dùng hết, bọn họ sẽ cảm thấy thật hổ thẹn.

Đỗ Tông Quang cầm phương thuốc, miệng lẩm bẩm: "Vẫn còn may, ma phí tán đã thành công. Chúng ta chuẩn bị nhiều một chút, một lát nữa mang qua đó."

"Được rồi... Đỗ tiên sinh, mau đến xem khay nuôi cấy, được rồi, thực sự làm được rồi!" Đỗ Tông Quang đang nhắc nhở mấy học sinh mắt đầy tơ m.á.u vì đêm qua thức trắng, đột nhiên có người hô lên.

Đầu tiên Đỗ Tông Quang rất sửng sốt, vội vàng nhào tới phía bàn, lại sợ mình đụng hỏng những thứ đang nằm trên bàn kia, yên lặng nhìn vào trăm cái khay nuôi cấy đặt trên bàn, gắt gao nhìn chằm chằm thay đổi bên trong, kinh hãi nói: "Có... Có phản ứng của dược hiệu Penicillin."

Bọn họ đi theo Triệu Ngôn làm tiên dược Penicillin lâu như vậy, làm từ mùa hè đến mùa đông, dưới sự dẫn dắt của Triệu Ngôn tiên nhân trong thời gian lâu như vậy, nếu để chính bọn họ tự nghiên cứu chế tạo, sợ là qua hơn một ngàn năm có khi cũng không chắc có thể chế ra được đi?

Kết quả, thế nhưng lại thật sự thành công!

Lúc này, toàn bộ học sinh mừng như điên vỗ tay, có vài học sinh lại càng mừng đến phát khóc.

Bọn họ không nghĩ tới dưới sự dẫn dắt nghiên cứu chế tạo thật sự có thể làm ra tiên dược bậc này.

Đầu tiên Đỗ Tông Quang sửng sốt hồi lâu, đột nhiên quát to: "Tiếp tục nghiên cứu chế tạo, những tiên dược thành công đóng gói toàn bộ đưa qua cho thương đội vận chuyển Hoàng gia."

Đây chính là tiên dược có thể cứu vô số mạng người a, có thể đưa nhiều thêm một phần liền cứu được nhiều thêm một mạng người đó.

Giờ phút này, tất cả mọi người đều vì điều đó mà đang cố gắng nỗ lực.

Trong nhà liên tục có ba người ra ngoài, làm gì cũng không vui, ngay cả ăn cơm bọn họ cũng chỉ nấu chút mì ăn qua loa cho xong việc, Triệu Hi nghĩ chừng năm nay cũng sẽ không làm cơm tất niên nữa.

Vương Tuyết Cầm ngồi trên sô pha, không ngừng thở dài: "Nếu có thể gọi điện thoại gửi wechat thì tốt rồi, ít nhất cũng có thể hiểu rõ tình hình bên A Húc".

Bọn họ mà đi, cũng không ai rõ rốt cuộc sẽ phát sinh chuyện gì.

Bọn họ ở trong nhà chờ giống như bị chiên trên chảo dầu, khó chịu đến mức đứng ngồi không yên.

Triệu Hi ngay ca tâm tư đọc sách cũng không có.

Triệu Hi nhìn điện thoại di động, trên cột tín hiệu góc trái có một cột nho nhỏ, không có tín hiệu.

Từ khi tới triều Thiên Khải, thanh tín hiệu này chưa từng sáng lên.

Giọng nói trẻ con của tiểu quản gia Đại Bảo đột nhiên xuất hiện:

[Các vị ký chủ, buổi tối tốt lành.]

Vương Tuyết Cầm nghe được thanh âm của tiểu quản gia Đại Bảo sắc mặt liền không tốt.

Triệu Hi cũng cảm thấy tiểu quản gia gần đây đừng ra ngoài thì tốt hơn, miễn cho bị mắng.

Triệu Hi đột nhiên nghĩ đến điều gì đó, hai mắt sáng lên, hỏi: "Có phải ngươi có thể phát hình ảnh hiện tại của hai ca ca ta đang ở đâu không?".

[Truyện được đăng tải duy nhất tại monkeydtruyen.com - https://monkeydtruyen.com./gia-dinh-cung-biet-thu-xuyen-thoi-gian/97.html.]

Triệu Hi vừa hỏi như vậy, ngay cả Triệu Chí Dân cùng Vương Tuyết Cầm đều trở nên tỉnh táo.

Nếu thật sự làm được như vậy, xem như bọn họ có thể tha thứ một chút cho Đại Bảo.

[Rất xin lỗi ký chủ Hi Hi, Đại Bảo không thể hoàn thành yêu cầu của ngài.]

Triệu Hi nghe vậy dựa vào sô pha, nếu vô dụng như vậy thì đừng bước ra ngoài gây phiền phức, gần đây tâm tình mẹ nàng không tốt.

[Đại Bảo thân thiện nhắc nhở: Sau khi hệ thống biệt thự thăng cấp đến phiên bản 2.0, biệt thự này có thể sinh ra tín hiệu trong phạm vi khống chế, ngài có thể thoải mái liên lạc đáp ứng nhu cầu gọi video trò chuyện.]

Ánh mắt một nhà ba người đồng thời sáng ngời! Còn có thể như vậy?

Bọn họ vẫn cảm thấy chiếc điện thoại di động hiện tại dùng thì vô vị mà vứt bỏ thì đáng tiếc, đã không thể lên mạng thì thôi, lại còn không thể gọi điện thoại phát video, không còn là chiếc điện thoại di động đa chức năng lại cực kỳ hữu dụng như trước nữa.

Ở cổ đại tin tức truyền đi rất chậm, có nhiều lúc ở nơi nào đó gặp thiên tai đại nạn hoặc là phản loạn, hoàng đế thường phải thật lâu sau mới biết, đến thời điểm đó mọi chuyện đều trở nên vô ích rồi.

Đến hoàng đế còn như vậy, càng đừng nói chỉ là tin tức các bên khác.

So sánh với lần này, nếu bọn Triệu Húc cần cái gì, có thể gọi điện thoại , bọn họ có thể lập tức đáp ứng đi chuẩn bị.

Triệu Hi hứng thú hỏi: "Làm sao nâng cấp biệt thự lên phiên bản 2.02".

[Mở khóa tất cả khu vực chưa được mở khóa của Đông viện là được.]

Triệu Hi lập tức kiểm tra khu vực chờ mở khóa của Đông viện, phần lớn là khu vực phòng khách, phòng ngủ, còn lại phần nhỏ là khu chức năng.

Thoạt nhìn, nhanh thôi sẽ mở khóa được toàn bộ.

Triệu Hi: "Nhưng phạm vi có thể khống chế là có ý gì?".

[Hiện tại thành mới nằm trong phạm vi mà chư vị ký chủ có thể khống chế.]

Triệu Hi nghe vậy trong chốc lát suy nghĩ sâu xa, hiện tại thành mới nằm trong tay Triệu gia bọn họ, toàn bộ dân chúng ở thành chỉ nghe lệnh của người Triệu gia, nói cách khác... ý chính là địa bàn.

Nếu lúc này bình định được quận Đào Nguyên, thu toàn bộ quận Đào Nguyên vào khống chế, đây chẳng phải có thể liên lạc tùy ý ở trong phạm vi quận Đào Nguyên sao?

Triệu Hi càng suy nghĩ càng cảm thấy lo lắng.

Triệu Hi lại an ủi Triệu Chí Dân và Vương Tuyết Cầm: "Cha, mẹ, chúng ta chỉ ở đây lo lắng cũng không làm nên chuyện gì, sống thật tốt, cố gắng xây dựng thành mới đạt được nhiều điểm tích lũy chờ bọn họ trở về. Chúng ta còn phải tính giao thừa sẽ cùng ăn chút gì?"

Hai vợ chồng thở dài một hơi, cũng chỉ đành làm như vậy, một nhà ba người liền thương lượng bữa cơm đoàn viên ngày tất niên sẽ ăn cái gì.

Đoạn đường bọn họ đang đi, trên đường luôn có thể gặp được rất nhiều lưu dân, khi nhìn đến tâm tình bọn họ trở nên cực kỳ khó chịu.

Hiện nay trời đông giá rét, dân chúng vốn đang yên đang lành cứ như vậy bị bắt trở thành lưu dân, dân chúng cổ đại thời này muốn sống là thật khó.

Tiêu Thính Vân giống như đã quen cưỡi ngựa từ trước, đoạn đường này không thấy có chút mệt mỏi, ngược lại, cả người Triệu Húc cảm thấy rất khó chịu, hận không thể xuống ngựa di bộ, cũng may hắn chỉ mệt mỏi một chút chứ không phải không thể cưỡi được ngựa, bằng không còn thảm hại hơn.

Ở giữa đường bọn họ nhặt được một thư sinh đang chạy nạn tên là Quách Phàm.

Từ trong miệng hắn nghe được, thủ lĩnh nghịch quân cực kỳ càn rỡ, đánh cướp vào quận Đào Nguyên, kho lúa trong quận bị chúng cướp sạch không còn, dân chúng người thì trốn khỏi quận người thì trốn ở trong nhà không dám ra ngoài.

Loading...