Shopee Chạm để tắt
Lazada Chạm để tắt

Giải Nghệ Làm Chủ Nhà Trọ, Ta Bỗng Bạo Hồng - 150

Cập nhật lúc: 2025-01-08 13:39:37
Lượt xem: 28

Chu Kỳ vừa đọc vừa căng thẳng. Anh nhìn Hàn Chiêu, sắc mặt cậu cũng không giấu được sự lo lắng. Chu Kỳ nghiêm túc hỏi:

“Cậu là trẻ vị thành niên thật sao?”

Hàn Chiêu sững người, sắc mặt biến đổi rõ rệt. Cậu không dám đối diện với ánh mắt của Chu Kỳ, biểu cảm ấy không giấu nổi vẻ chột dạ.

Chu Kỳ nhướng mày, như đang suy xét. "Trẻ vị thành niên giờ này không phải nên ở trường sao? Đừng nói cậu bỏ học, rồi còn trốn nhà đi thuê trọ đấy nhé? Hứa Yểu kiểm tra kỹ lắm mà, sao cuối cùng lại để trẻ vị thành niên thuê nhà được?"

Một người xem trong phòng phát sóng trực tiếp bình luận:

"[Tôi đặt cược một hot search với hashtag #HứaYểuLậtXe sẽ lên ngay thôi.]"

[Truyện được đăng tải duy nhất tại monkeydtruyen.com - https://monkeydtruyen.com./giai-nghe-lam-chu-nha-tro-ta-bong-bao-hong/150.html.]

Hàn Chiêu không trả lời, lặng lẽ bước ra ban công. Từ đây, cậu có thể nhìn xuống con đường lớn phía trước. Ánh mắt lơ đễnh nhìn một bóng dáng quen thuộc khiến cậu vô thức rùng mình.

Cậu từng có một gia đình hạnh phúc. Thời thơ ấu, cuộc sống của cậu vô cùng êm đềm với điều kiện gia đình không tệ. Khi nhiều nhà còn chưa có điện thoại di động, nhà cậu đã sở hữu một chiếc máy tính. Nhưng hạnh phúc ấy sụp đổ khi cha cậu ngoại tình. Mẹ kiên quyết ly hôn, đưa cậu tới chung cư Thái An thuê nhà.

Những năm cấp hai khó khăn nhưng ít ra cậu vẫn có một mái ấm. Thế nhưng, khi mẹ qua đời, cậu – một đứa trẻ vị thành niên – buộc phải quay về sống với cha. Người phụ nữ từng là kẻ thứ ba giờ đây trở thành nữ chủ nhân của căn nhà ấy.

Hàn Chiêu từ nhỏ đã mê máy tính, không phải để chơi game như bạn bè đồng trang lứa, mà là học lập trình ngôn ngữ C, thậm chí còn thành thạo nhiều thuật toán phức tạp. Cậu đã giành được nhiều chứng nhận giá trị trong lĩnh vực công nghệ. Nhưng sở thích này lại khiến mẹ kế không vừa mắt, ép cậu vào học viện Chính Đức – nơi cậu ví như địa ngục.

Thực tế, khi điền hợp đồng thuê nhà, cậu đã nói dối. Trong giấy tờ, cậu ghi mình mười tám tuổi, nhưng sự thật phải ba tháng nữa cậu mới đến tuổi thành niên.

Hàn Chiêu hít sâu, cố gắng trấn tĩnh. Bây giờ cậu chỉ có thể nghĩ đến cách rời đi để tránh rắc rối. Cậu bước nhanh tới bàn ăn, rút chiếc USB từ máy tính ra rồi đưa cho Chu Kỳ, người vẫn đang ngơ ngác. "Phiền anh chuyển cái này cho cô Hứa Yểu giúp tôi. Máy tính tôi cũng trả lại."

Chu Kỳ nhíu mày nhưng chưa kịp nói gì, Hàn Chiêu đã nói tiếp: "Tôi không ký hợp đồng thuê nhà với cô ấy. Chỉ là cô Hứa thương hại cho tôi ở nhờ một thời gian thôi. Cô ấy không có lỗi gì cả."

Loading...