Giải Nghệ Làm Chủ Nhà Trọ, Ta Bỗng Bạo Hồng - 152
Cập nhật lúc: 2025-01-09 19:00:43
Lượt xem: 16
Phùng Mỹ Quân, mẹ kế của Hàn Chiêu, mặt mày sa sầm, giọng nói đầy mỉa mai: "Thu tiền của một đứa trẻ vị thành niên, cô thèm tiền đến phát điên rồi phải không?"
Bà ta toan bước tới gần Hứa Yểu nhưng bị chặn lại bởi Lục Dã – người trợ lý cao hơn mét chín của cô. Không làm gì được, Phùng Mỹ Quân đành trút giận vào Hàn Chiêu: "Còn đứng đó làm gì? Theo tao về ngay! Tao thấy mày đúng là chưa chừa cái thói hư. Lại dám trốn học!"
Ánh mắt bà ta lóe lên vẻ châm chọc: "Ra ngoài thì đi vay mượn máy tính, có phải mày lại lên cơn nghiện mạng rồi không? Đúng là con ch.ó chỉ biết ăn phân!"
Rõ ràng bà đã xem chương trình phát sóng trực tiếp của Chu Kỳ, biết Hàn Chiêu từng mượn máy tính, liền lấy đó làm vũ khí để công kích cậu.
Những lời lẽ độc địa của Phùng Mỹ Quân không chỉ khiến Hàn Chiêu tổn thương mà còn khiến người xung quanh thêm định kiến. Một thiếu niên bỏ học, nói dối tuổi tác, nghiện mạng? Đó là tất cả những gì họ nghĩ về cậu.
Từng lời nói, từng ánh mắt như một sợi dây thít chặt lòng tự trọng mong manh của Hàn Chiêu. Cuối cùng, cậu không chịu được nữa, hét lớn:
"Tôi không nghiện mạng! Tôi đã lấy được rất nhiều chứng chỉ, còn biết lập trình và làm các chương trình máy tính!"
[Truyện được đăng tải duy nhất tại monkeydtruyen.com - https://monkeydtruyen.com./giai-nghe-lam-chu-nha-tro-ta-bong-bao-hong/152.html.]
Giọng cậu run lên nhưng đầy phẫn nộ: "Tôi không trốn học, tôi đang chạy trốn!"
Đám đông lặng đi, ngỡ ngàng trước tiếng gào đau đớn của thiếu niên. Hàn Chiêu bước ra khỏi bóng dáng che chở của Hứa Yểu, như muốn phát điên. Cậu điên cuồng kéo vạt áo dài màu đen lên, để lộ cánh tay gầy guộc chi chít những vết roi đáng sợ.
"Đây là thứ mà các người không bao giờ nhìn thấy!" Cậu hét lên, giọng lạc đi.
Hàn Chiêu từ nhỏ đã là một cậu bé trầm lặng, không giống bạn bè đồng trang lứa thích chạy nhảy, nô đùa. Cậu chỉ thích thu mình trong căn phòng nhỏ, đắm chìm vào thế giới máy tính – niềm đam mê từ thuở bé. Những con số, dòng mã và những chương trình máy tính là nơi cậu tìm thấy cảm giác thành tựu hiếm hoi trong cuộc đời.
Dù ba mẹ ly hôn, cuộc sống không còn dễ dàng như trước, mẹ vẫn cố gắng hết sức để cậu được theo đuổi đam mê. Bà mua cho cậu một chiếc máy tính, lắp cả đường mạng trong căn phòng trọ nhỏ bé. Nhưng những ngày tháng yên bình ấy chẳng kéo dài lâu.
Một năm trước, Phùng Mỹ Quân – mẹ kế của cậu – đưa cậu đến học viện Chính Đức, nơi đã mở ra cơn ác mộng lớn nhất đời cậu. Đó không phải là ngôi trường, mà là một nhà tù, nơi mà bất kỳ tia hy vọng nào cũng bị bóp nghẹt.
Cậu từng cầu xin ba và mẹ kế hãy thương xót, nhưng đáp lại chỉ là ánh mắt lạnh lùng và những lời từ chối thẳng thừng.