Shopee Chạm để tắt
Lazada Chạm để tắt

Giải Nghệ Làm Chủ Nhà Trọ, Ta Bỗng Bạo Hồng - 169

Cập nhật lúc: 2025-01-10 14:34:29
Lượt xem: 46

Sau khi điều chỉnh lịch sinh hoạt lành mạnh – ngủ trước 10 giờ tối, ăn uống đầy đủ ba bữa và kết hợp uống thuốc Đông y điều hòa cơ thể – sáng nay, khi soi gương, Hạ Phàm phát hiện trên đầu mình đã lác đác vài sợi tóc mọc lên.

Ban đầu, hắn còn không tin vào mắt mình, sờ qua sờ lại nhiều lần để chắc chắn. Khi nhận ra sự thật, Hạ Phàm gần như mừng phát khóc.

Làm việc nhiều năm bên cạnh Quý tổng, áp lực đè nặng khiến hắn rụng tóc không phanh. Nhưng ở đây, dưới sự quản lý của Hứa Yểu, tóc hắn cuối cùng cũng mọc trở lại.

Hạ Phàm năm nay mới 28 tuổi. Tuy còn trẻ nhưng vì hói đầu mà chuyện tình cảm rất trắc trở. Bạn gái cũ chia tay cũng chỉ vì ngoại hình không "đáp ứng được kỳ vọng".

Giờ đây, khi nhìn vài sợi tóc mỏng manh mới mọc, Hạ Phàm cảm giác như có thể nhìn thấy tương lai đầy tươi sáng – một cái đầu đầy tóc trong vòng nửa năm nữa.

Hạ Phàm khẽ vuốt lại mái tóc mới mọc, trong lòng tràn đầy hy vọng: “Đến lúc đó, mình cũng sẽ trở thành một soái ca cực phẩm!”

Giờ đây, tôn chỉ sống của Hạ Phàm là: từ chối vất vả, tập trung nuôi tóc.

[Truyện được đăng tải duy nhất tại monkeydtruyen.com - https://monkeydtruyen.com./giai-nghe-lam-chu-nha-tro-ta-bong-bao-hong/169.html.]

Hứa Yểu mỉm cười nhìn Hạ Phàm, sau đó quay sang Hàn Chiêu. Cô hiểu rõ cậu em trai này đang xấu hổ. Ở học viện Chính Đức quá lâu, Hàn Chiêu đã hình thành thói quen né tránh ánh mắt người khác, không muốn bị chú ý hay phải đối mặt với những ánh nhìn đầy thương hại.

Sau một lát trầm ngâm, Hứa Yểu nhẹ nhàng nói: “Nếu cậu không muốn đến trường, ở nhà tự học cũng được. Chị có thể mời giáo viên về dạy riêng cho cậu.”

Hàn Chiêu ngẩng đầu nhìn cô, ánh mắt ngỡ ngàng. Trong lòng cậu lúc này chỉ có một ý nghĩ: Chủ nhà kiểu gì mà tốt đến thế này?

Cậu hít một hơi sâu, cổ họng nghẹn lại. Một lúc sau, cậu lắc đầu, giọng lí nhí: “Không cần đâu, em có thể tự học được.” Rồi như sợ làm Hứa Yểu thất vọng, cậu vội vàng bổ sung: “Nếu có lúc em cần giáo viên, em nhất định sẽ nhờ chị.”

Hứa Yểu gật đầu, nụ cười dịu dàng: “Đừng tạo áp lực cho bản thân quá. Không phải ai cũng thi được vào Thanh Bắc đâu.”

Cô cũng từng là một sinh viên bình thường, tốt nghiệp từ một trường 211 không quá nổi bật. Nhưng cô tin rằng, một người đủ xuất sắc sẽ tự khiến mọi người quên đi vấn đề bằng cấp.

“Cho dù cậu có thi không tốt, thì cậu vẫn là nhân viên của chị. Điều đó không thay đổi.” Giọng nói của Hứa Yểu mang theo sự chắc chắn, như một lời cam kết.

Đôi mắt Hàn Chiêu sáng lên, cậu cúi đầu gật liên tục, lòng ngập tràn cảm kích.

Loading...