Shopee Chạm để tắt
Lazada Chạm để tắt

Giải Nghệ Làm Chủ Nhà Trọ, Ta Bỗng Bạo Hồng - 193

Cập nhật lúc: 2025-01-12 23:19:51
Lượt xem: 40

Cô nhớ rằng Minh Thiền không phải không biết quần áo trong trò chơi rất xấu, nhưng cô ấy không có tiền để làm tốt hơn. Thời buổi này, không có vốn thì dù ý tưởng có hay đến đâu cũng khó mà thực hiện được.

Đang mải suy nghĩ, Hứa Yểu nghe tiếng gọi từ quản gia:

“Cô Yểu, có người gọi điện cho cô.”

Nhìn tên hiện trên màn hình, là Minh Thiền, Hứa Yểu cong môi cười nhạt.

Giọng Minh Thiền vang lên từ đầu dây bên kia:

“Cô chủ nhà, hôm nay tôi sẽ chuyển đến phòng làm việc. Xin hỏi cô có thể trả lại tiền đặt cọc cho tôi được không?”

Minh Thiền không hề vòng vo. Tiền đặt cọc vốn là của cô, chẳng có gì phải ngại khi đòi lại. Nhưng sâu trong lòng, cô cảm thấy hụt hẫng. Đến mức này, cô đã phải bám víu vào khoản tiền đặt cọc đó để duy trì hoạt động cho phòng làm việc.

Bốn trăm nghìn là số tiền không nhỏ, ít nhất cũng đủ giúp phòng làm việc của cô tồn tại thêm một thời gian.

Minh Thiền nhớ lại những ngày thơ ấu đầy khó khăn ở quê nghèo. Là một cô nhi, cô luôn mơ ước có một ngày mình có thể mặc thật nhiều quần áo đẹp, thay vì nhận quần áo cũ từ thiện. Ý tưởng đó sau này trở thành nền tảng để cô xây dựng trò chơi của mình.

Nhưng bây giờ, cô ấy không có tiền để biến tất cả ý tưởng thành hiện thực.

Hứa Yểu lắng nghe, rồi thản nhiên đáp:

“Tiền cọc, tôi nghĩ không nên trả lại.”

Giọng Minh Thiền lập tức cao hơn một bậc, đầy ngạc nhiên:

“Cái gì? Không trả tiền cọc?!”

[Truyện được đăng tải duy nhất tại monkeydtruyen.com - https://monkeydtruyen.com./giai-nghe-lam-chu-nha-tro-ta-bong-bao-hong/193.html.]

Cô không tin nổi. Với sự giàu có của Hứa Yểu, cô ấy lẽ nào lại tính toán chút tiền này? Minh Thiền lập tức giải thích, giọng nói lộn xộn vì hoang mang:

“Cô chủ nhà, không phải như vậy. Cô có thể cử người đến kiểm tra, tôi đảm bảo không làm hỏng hóc bất cứ thứ gì trong nhà. Hơn nữa…”

Hứa Yểu cắt ngang:

“Tìm người khác thuê nhà rất phiền phức. Tôi không muốn rắc rối, cũng không muốn mất một người thuê nhà như cô. Vậy đi, để tôi đầu tư cho cô một tháng tiền nhà.”

Đầu dây bên kia im lặng vài giây, rồi Minh Thiền thốt lên đầy bất ngờ:

“Cái gì?”

Minh Thiền hoàn toàn ngơ ngác. Đầu tư một tháng tiền nhà, chỉ vì không muốn tốn công tìm người thuê khác?

Minh Thiền bỗng nhớ lại, trước đây Hứa Yểu từng đầu tư cho Tả Ninh ở làng đô thị hai tháng tiền nhà. Giờ đây, Tả Ninh đã có thể hô mưa gọi gió, thậm chí còn đang chuẩn bị cho bộ phim thứ hai, sự nghiệp ngày càng thăng tiến. Nghĩ đến đó, lòng cô d.a.o động.

Minh Thiền, không ngờ bản thân còn kích động hơn cả ngày kết hôn trước đây. Cô vội hỏi:

“Cô Hứa, xin hỏi tiền thuê nhà một tháng mà cô nói là… là bao nhiêu?”

Một tháng tiền nhà, bốn trăm nghìn? Cô nghĩ thầm, chắc chắn không chỉ có thế.

Hứa Yểu ngẫm nghĩ một lát, rồi thản nhiên nói:

“Bọn họ chưa tính lại, tôi cũng không nhớ rõ con số cụ thể.”

Minh Thiền càng thêm nóng lòng, vội vàng hỏi tiếp:

“Vậy bây giờ tôi có thể đến gặp cô được không?”

Loading...