Shopee Chạm để tắt
Lazada Chạm để tắt

Giải Nghệ Làm Chủ Nhà Trọ, Ta Bỗng Bạo Hồng - 274

Cập nhật lúc: 2025-01-17 22:59:17
Lượt xem: 21

Tiếng "Tích! Tích!" liên tục vang lên. Sau bà Chu Thuý Lan, tất cả các bà cụ khác cũng lần lượt bật đèn, làm sáng bừng cả sân khấu. Mười ngọn đèn, mười người bật sáng, tất cả đều vì Thôi Quốc Cường.

Cư dân mạng trong phòng livestream không ngừng bàn tán:

“Hóng quá! Mười ngọn đèn, ông Thôi đúng là siêu sao!”

“Cốt truyện y như trong tiểu thuyết! Ông Thôi về chắc sẽ khoe khoang với hàng xóm cả đời cho mà xem!”

“Thôi Quốc Cường, mạnh mẽ lên! Cứ từ chối hết đi, không cần ngại!”

Thôi Quốc Cường đứng trên sân khấu, nhìn ánh đèn sáng chói và khán giả ủng hộ. Khuôn mặt ông đỏ bừng, rõ ràng không giấu nổi sự bối rối.

“Tôi... tôi không ngờ mình lại được chào đón như vậy,” ông lúng túng gãi đầu, ánh mắt dừng lại ở bà Chu Thuý Lan – người bật đèn đầu tiên.

Trong khoảnh khắc ấy, những ký ức chợt ùa về, nhưng chúng vẫn mơ hồ. Dù vậy, ông cảm thấy chắc chắn:

“Bà rất quen thuộc, tôi nghĩ, nhất định chúng ta từng gặp nhau ở đâu đó.”

[Truyện được đăng tải duy nhất tại monkeydtruyen.com - https://monkeydtruyen.com./giai-nghe-lam-chu-nha-tro-ta-bong-bao-hong/274.html.]

Bà Chu Thúy Lan nhìn ông Thôi Quốc Cường, nụ cười hiền hòa như ánh nắng cuối ngày:

"Lúc tôi còn trẻ từng đến Thanh Đại, ở trấn Thanh Long dạy học. Khi đó, mọi người hay gọi tôi là... Tiểu Thúy."

Câu nói nhẹ nhàng ấy như một cơn gió, thổi tung những ký ức tưởng đã lãng quên. Thôi Quốc Cường sững người. Micro trong tay ông rơi xuống đất với một tiếng "cạch" nặng nề. Cả khán phòng nín lặng.

Đôi mắt già nua của ông vẫn nhìn chằm chằm người đối diện, môi ông mấp máy, như muốn nói gì đó nhưng không thể thốt nên lời.

"Tiểu Thúy…"

Cái tên ấy vang vọng trong tâm trí ông, kéo theo bao ký ức xa xôi. Những mảnh ghép tưởng đã vỡ vụn trong thời gian bất chợt ráp lại hoàn chỉnh.

Ký ức hiện về rõ mồn một: Khi còn trẻ, ông Thôi Quốc Cường sinh ra và lớn lên trong một gia đình nông dân tại thôn Đại Vũ, trấn Thanh Long. Năm đó, trong thôn từng có những trí thức trẻ về dạy học. Trong số đó, nổi bật nhất là một cô gái trẻ với mái tóc dài, luôn mặc chiếc áo hoa giản dị và thường đứng dưới gốc cây bồ kết, chắp tay sau lưng, lặng lẽ nhìn ông.

Người ta gọi cô là "Tiểu Thúy". Nhưng với giọng nói đặc trưng của dân quê, cái tên ấy nghe rất giống "Tiểu Thôi". Mỗi lần có người gọi, ông Quốc Cường lại theo phản xạ quay đầu đáp lại. Đám thanh niên trong làng cười đùa, trêu chọc, khiến hai người trẻ vô tình càng sát lại gần nhau hơn.

Nhưng khoảng thời gian tươi đẹp ấy ngắn ngủi. Khi ông nhận lệnh ra chiến trường, cô gái ấy vẫn đứng dưới gốc cây bồ kết, ánh mắt dõi theo bóng dáng ông khuất xa.

Khi trở về, ông nghe tin Tiểu Thúy đã rời làng, theo gia đình đến Hồng Kông. Người ta còn bảo rằng cô đã được sắp đặt một hôn sự tốt đẹp.

Loading...