Shopee Chạm để tắt
Lazada Chạm để tắt

Giải Nghệ Làm Chủ Nhà Trọ, Ta Bỗng Bạo Hồng - 350

Cập nhật lúc: 2025-01-23 22:21:01
Lượt xem: 18

Bà cụ Kha cũng hiểu rằng hiệu ứng từ người nổi tiếng có thể giúp bảo tàng thu hút khách du lịch trong thời gian ngắn. Nhưng rồi bà lại nhìn vào những vật phẩm còn sót lại trong bảo tàng – những món đồ từng là niềm tự hào của nơi này nay đã bị quản lý cũ đem cho thuê ở nơi khác với giá cao. Liệu chừng đó có thể đủ sức níu chân du khách không?

Dẫu vậy, với bà, những tác phẩm ở đây không chỉ là hiện vật, mà còn là cả một đời tâm huyết. Trong sâu thẳm, bà vẫn mong có nhiều người đến, để hiểu được câu chuyện đằng sau mỗi món đồ, để cảm nhận cái đẹp đã được gìn giữ suốt bao năm.

Hứa Yểu nhìn qua lớp kính bảo vệ, chỉ tay vào một món đồ tinh xảo và hỏi:

"Những món này là do bà sưu tập và bảo quản phải không ạ?"

Vì bảo tàng lúc này không còn khách tham quan nào khác, bà Kha cũng thoải mái dẫn nhóm của Hứa Yểu đi tham quan kỹ hơn.

Nhìn vào món đồ Hứa Yểu vừa chỉ, bà cụ khẽ cười, ánh mắt lấp lánh sự tự hào:

"Đúng vậy. Đây là bộ sưu tập do một nhà sưu tập tặng cho bảo tàng. Tôi cùng thợ thủ công đã mất 5 năm để phục chế lại."

Bà cụ khẽ vuốt cằm, hồi tưởng:

"Lúc mới đưa về đây, chúng trông cũ kỹ và chẳng có gì đặc biệt. Nhưng bây giờ thì khác. Thật đáng giá biết bao."

Đi qua từng góc trưng bày, bà Kha kể lại rất nhiều câu chuyện về các món đồ. Từng lời nói của bà chất chứa niềm đam mê và sự tận tụy. Cả cuộc đời bà đã dành cho bảo tàng Kiến Nhã, và điều đó dễ dàng cảm nhận qua từng câu chữ, từng ánh mắt.

[Truyện được đăng tải duy nhất tại monkeydtruyen.com - https://monkeydtruyen.com./giai-nghe-lam-chu-nha-tro-ta-bong-bao-hong/350.html.]

Hứa Yểu lắng nghe, cô biết, nếu không bị dồn đến bước đường cùng, ai lại nỡ lòng từ bỏ cả đời tâm huyết như vậy?

Họ đã đi dạo trong bảo tàng suốt mấy tiếng đồng hồ. Khi trời bắt đầu chuyển tối, bà Kha tự mình tiễn nhóm Hứa Yểu ra ngoài.

Hứa Yểu mỉm cười nhẹ nhàng, chân thành nói:

"Hôm nay đến đây thật sự rất vui. Hy vọng lần sau cháu có thể ghé thăm nữa."

Lời nói của Hứa Yểu khiến bà Kha khựng lại. Ánh mắt bà thoáng qua sự ngạc nhiên, rồi lại thoáng thêm một tia hy vọng.

Một tuần nữa thôi, bảo tàng Kiến Nhã sẽ chính thức đóng cửa mãi mãi – đó là kế hoạch đã định sẵn. Nhưng giờ đây, lời nói của Hứa Yểu như vừa nhen nhóm một điều gì đó trong lòng bà.

Bà cụ cười hiền hậu, gật đầu:

"Được. Lần sau, bà Kha sẽ lại kể thêm cho cháu nghe."

Nhìn bóng chiếc xe của Hứa Yểu khuất dần về phía chân trời, bà Kha đứng lặng trước cổng bảo tàng, ánh mắt hướng về tòa nhà yên tĩnh, nơi những tác phẩm vẫn đang ngủ yên. Một vài chú mèo thong thả ngồi trên bậc thềm, l.i.ế.m lông một cách chậm rãi.

Bà khẽ quay đầu, giọng nói trầm thấp vang lên như tự nhủ với chính mình:

"Để lão Chu tắt điều hòa đi. Cần phải tiết kiệm điện."

Loading...