Giải Nghệ Làm Chủ Nhà Trọ, Ta Bỗng Bạo Hồng - 404
Cập nhật lúc: 2025-01-27 14:49:04
Lượt xem: 6
Bất kể là trong nước hay ở nước ngoài, dính líu đến kiện tụng liên quan đến mạng người chưa bao giờ là chuyện tốt.
Ở đầu dây bên kia, Hạ Phàm vẫn còn bối rối nhìn tầng hầm trước mặt. Nghe giọng nói lo lắng của Hứa Yểu qua điện thoại, cậu vội đáp: “Không phải án mạng, nhưng... chúng tôi vừa phát hiện một số lượng lớn văn vật đồ cổ.”
Hứa Yểu sững người, nhíu mày hỏi lại: “Cậu nói gì? Tầng hầm nhà tôi có gì cơ?”
Hạ Phàm hít sâu, cố giữ bình tĩnh: “Toàn là đồ cổ, cô Yểu. Hơn nữa, đa phần là đồ cổ Trung Quốc.”
Hứa Yểu càng nghe càng khó tin. “Đồ cổ Trung Quốc? Cậu chắc chắn chứ?”
Là một trợ lý từng làm việc sát cánh bên Quý Chính Khanh, Hạ Phàm không chỉ có năng lực quản lý xuất sắc mà còn hiểu biết nhất định về đồ cổ, đủ để phân biệt thật giả. Cậu nhìn đống cổ vật chất thành đống dưới tầng hầm, cau mày: “Tôi không dám khẳng định nguồn gốc, nhưng có lẽ đây là hàng lậu. Nhà này đã bỏ hoang hơn chục năm, rất có thể những kẻ buôn lậu đã dùng tầng hầm này làm nơi trung chuyển.”
Hạ Phàm suy đoán thêm: “Có lẽ vì cô đột ngột đến nước E và tuyên bố kiểm tra toàn bộ bất động sản, bọn chúng sợ bị phát hiện nên không dám ra tay. Chắc chắn cũng không dám báo cảnh sát.”
Tin tức bất ngờ khiến Hứa Yểu choáng váng. Trước khi cô kịp phản ứng, giọng MC vang lên từ tầng dưới, kéo cả khán phòng trở lại với buổi đấu giá:
“Thưa quý vị, món đồ cuối cùng trong phiên đấu giá hôm nay chính là đầu rắn – một trong mười hai đầu thú từ cung điện Trung Quốc.”
[Truyện được đăng tải duy nhất tại monkeydtruyen.com - https://monkeydtruyen.com./giai-nghe-lam-chu-nha-tro-ta-bong-bao-hong/404.html.]
Bầu không khí vốn trầm lắng lập tức bùng nổ. Những người tham gia đấu giá ngồi thẳng người, ánh mắt chăm chú dõi lên sân khấu. Đám đông trực tuyến cũng nhộn nhịp không kém.
“Cuối cùng cũng đến rồi! Tôi đã chờ cả buổi sáng!”
“Biết ngay là bọn họ để món này sau cùng để hút máu. Thật đáng ghét!”
“Lần nào cũng vậy. Chúng ta không có lựa chọn nào khác ngoài việc bỏ tiền ra mua lại. Thật ức chế!”
“Có thể quyên góp không? Tôi sẵn sàng nhịn ăn cả tháng để góp tiền!”
“Lầu trên đừng ngốc nghếch thế. Học sinh thì lo học đi. Tiền quyên góp phải để người đi làm như tôi chịu trách nhiệm!”
Khán phòng rôm rả những lời bàn tán. Trên sân khấu, giám đốc đấu giá nở nụ cười rạng rỡ, ánh mắt như thể nhìn thấy một núi tiền sắp đổ vào túi.
MC tươi cười thông báo: “Bây giờ đã 11 giờ 20 phút. Chúng tôi đã chuẩn bị một bữa trưa thịnh soạn cho các vị khách quý. Buổi đấu giá sẽ tiếp tục lúc hai giờ chiều.”
Cả khán phòng lặng đi trong vài giây trước khi những tiếng phản đối đồng loạt vang lên.
“Ăn cơm? Đây là lúc ăn cơm sao?!”