Giải Nghệ Làm Chủ Nhà Trọ, Ta Bỗng Bạo Hồng - 426
Cập nhật lúc: 2025-01-31 18:59:41
Lượt xem: 25
Hứa Yểu bình tĩnh nói: "Đã lâu không về cục Xuyên Nhanh, lần này muốn quay về trò chuyện với Chủ Thần."
Trong đầu cô lập tức vang lên một giọng nói mang theo vẻ uất ức như sắp khóc: "Ký chủ thân ái, tinh linh hỗ trợ chăm sóc dưỡng lão Tiểu Lục đang online!"
Hứa Yểu không bận tâm đến giọng điệu đáng thương kia, chỉ thản nhiên hỏi: "Nói cho tôi biết tin tức của đầu gà."
Tiểu Lục im lặng trong giây lát, dường như đang tiêu hóa lời yêu cầu này. Cuối cùng, nó chỉ có thể bất lực đáp lại: "......"
Hứa Yểu cười đầy đắc ý. Đây chính là niềm vui của người về hưu – không cần làm việc cũng có thể nắm giữ quyền lực như một vị thần của thế giới này.
Tiểu Lục rùng mình. Mỗi tháng Hứa Yểu đã nhận mấy trăm triệu tiền lương, chuyện đó đã là quá đáng lắm rồi. Giờ đây, cô còn nghĩ ra đủ thứ trò kỳ lạ. Trên đời này có nhân viên dưỡng lão nào như cô không? Không chịu tận hưởng cuộc sống, không đi mua sắm hàng hiệu, không hưởng thụ những thú vui xa xỉ như máy bay hay du thuyền, lại cứ chăm chăm vào mấy chuyện kỳ quặc như thế này.
Nhưng dù có bất mãn đến đâu, Tiểu Lục cũng không thể cãi lời Hứa Yểu. Nó chỉ có thể rơi nước mắt làm theo, lặng lẽ đi kiểm tra thông tin về đầu gà rồi báo lại.
Nhìn thông tin nhận được, Hứa Yểu không khỏi kinh ngạc. Thì ra đầu gà đã bị người ta thu thập làm vật sở hữu riêng.
[Truyện được đăng tải duy nhất tại monkeydtruyen.com - https://monkeydtruyen.com./giai-nghe-lam-chu-nha-tro-ta-bong-bao-hong/426.html.]
Nhưng cô không hề tức giận mà còn cảm thấy hứng thú hơn. Cô cười nhẹ rồi dặn dò Tiểu Lục: "Biết tại sao tôi bảo cậu điều tra không? Tôi phải nhanh chóng đưa món đồ mà tổ tiên để lại cho tôi về nước."
Tiểu Lục nghe đến mấy chữ "tổ tiên để lại cho tôi" thì không biết nói gì hơn. Trong lòng nó thầm than thở. Đúng là nhân viên xuất sắc của cục Xuyên Nhanh, da mặt dày đến mức người thường không thể so bì.
Cuối cùng, Tiểu Lục chỉ có thể nghẹn ngào đáp: "Ký chủ, tôi đã hoàn tất mọi thủ tục giúp cô. Nhưng tốt nhất cô vẫn nên đi đường biển."
Nghe vậy, Hứa Yểu gật đầu, tỏ vẻ đã hiểu: "Được, vậy đi đường biển. Cũng đúng lúc tôi đang muốn mua tàu."
Chuyến đi đường biển về nước chắc chắn sẽ mất nhiều thời gian, nhưng bù lại hành trình sẽ suôn sẻ và an toàn hơn. Hứa Yểu có thừa thời gian, cô cũng không hề ghét những hành trình dài. Chỉ cần thuận lợi là được.
Việc lấy được đầu gà thì dễ, nhưng đưa nó về nước mới là vấn đề. Lúc này, ngoại trừ hệ thống giúp cô lo liệu mọi thứ, cô cũng không còn cách nào khác. Nghĩ đến việc hệ thống này hữu ích đến thế, cô lại càng thấy vui vẻ hơn.
Cô cười nói: "Ban đầu tôi định dùng tiền bán hàng lưu niệm ở thế vận hội để mua tàu, nhưng không đủ. Giờ thì đủ rồi."
Hai trăm triệu Euro tiền bồi thường, đủ để mua thêm một chiếc du thuyền cỡ trung mà không cần bận tâm.