Giải Nghệ Làm Chủ Nhà Trọ, Ta Bỗng Bạo Hồng - 442
Cập nhật lúc: 2025-02-01 16:10:51
Lượt xem: 11
"Không, hàng thật." Hứa Yểu khẳng định chắc nịch.
Vụ bê bối đầu rắn giả của Tô Đức Sĩ từng gây chấn động toàn cầu. Sau khi sự việc vỡ lở, nhà đấu giá đã trực tiếp tiêu hủy món đồ giả để thể hiện sự hối lỗi. Nhưng dù vậy, họ vẫn không thể dập tắt nỗi nhục nhã mà vụ việc mang lại.
Hai chữ "hàng thật" của Hứa Yểu khiến nhân viên bên kia choáng váng. Hứa Yểu bình tĩnh nói thêm: "Tàu của tôi đã vào vùng biển Trung Quốc. Dự kiến chiều mai sẽ cập cảng."
Nhân viên lập tức bật dậy khỏi ghế, nhận thức ngay lập tức được mức độ nghiêm trọng của sự việc. Anh ta vội vàng nói: "Cô chờ một chút! Tôi sẽ lập tức báo cáo lên cấp trên!"
Một bảo vật thất lạc lâu năm mà mọi người đang tiếc nuối vì không rõ tung tích, bây giờ đột nhiên xuất hiện. Quan trọng hơn, người bị nhà đấu giá lừa gạt – Hứa Yểu – lại chính là người mang nó trở về nước!
Đây không thể nào là chuyện đơn giản!
Hứa Yểu giao lại điện thoại cho Hạ Phàm, để anh tiếp tục liên lạc với phía bên kia. Dù sao, công việc đối ngoại thế này vốn là sở trường của tổng trợ lý Hạ.
Sau đó, cô tiếp tục bấm một số khác – số của Viện bảo tàng Kiến Nhã.
Lúc này, trời đã sẫm tối. Trong văn phòng nhỏ của quản lý Kha, chỉ có một chiếc đèn bàn mờ ảo đang tỏa sáng. Bà cụ lặng lẽ cầm cây bút máy đỏ đã dùng gần hai mươi năm, viết vào nhật ký:
"Trời đã vào thu, khách tham quan ngày một ít đi. Cũng may trời mát, bảo tàng tiết kiệm được một khoản tiền điện…"
Tiếng chuông điện thoại bất ngờ phá tan sự yên tĩnh. Nhìn thấy tên người gọi, bà cụ lập tức đặt bút xuống. Đây là số điện thoại riêng của Hứa Yểu.
Bà nhớ đến vụ lùm xùm tại nhà đấu giá Tô Đức Sĩ, lòng không khỏi xót xa. Cô gái trẻ trung ấy có lẽ vẫn còn buồn bã vì chuyện vừa qua...
"Quản lý Kha, về chuyện đầu rắn..."
[Truyện được đăng tải duy nhất tại monkeydtruyen.com - https://monkeydtruyen.com./giai-nghe-lam-chu-nha-tro-ta-bong-bao-hong/442.html.]
Nghe thấy giọng nói quen thuộc của Hứa Yểu, quản lý Kha lập tức kéo kính xuống, đưa tay lau khóe mắt.
"Đứa trẻ ngoan, ta biết cháu đã cố hết sức rồi. Mọi người đều hiểu cả."
Bảo tàng không thể so sánh với những nhà sưu tập giàu có, cũng chẳng thể cạnh tranh trên đấu trường đấu giá quốc tế. Quản lý Kha hoàn toàn không trách cứ gì Hứa Yểu.
Nhưng ở đầu dây bên kia, giọng Hứa Yểu vẫn kiên định: "Không, cháu chỉ gọi để nhắc cô chuẩn bị dọn dẹp phòng triển lãm thôi. Cháu mang một bộ sưu tập rất lớn về đây."
Quản lý Kha ngẩn người: "?"
Một bộ sưu tập lớn?
Một lát sau, bà cụ nhịn không được, mắt đã đỏ hoe. Có phải vì Hứa Yểu cảm thấy có lỗi vì không lấy được đầu rắn, nên mới mang thứ khác về bù đắp không?
Nhưng chưa dừng lại ở đó, Hứa Yểu bình thản nói tiếp: "À, đúng rồi. Cháu cũng mang theo đầu rắn thật về nữa."
Chiếc bút trong tay quản lý Kha suýt chút nữa rơi xuống bàn: "???"
Bà có nghe nhầm không?
Đầu rắn thật?
Sau khi nghe toàn bộ sự việc, quản lý Kha không thể tin nổi. Bà nắm chặt điện thoại, nước mắt không ngừng rơi. Đây không phải là giấc mơ, đúng không?
Trong khi đó, Hứa Yểu thỏa mãn cúp máy, thầm nghĩ: "Xong!"