Shopee Chạm để tắt
Lazada Chạm để tắt

Giải Nghệ Làm Chủ Nhà Trọ, Ta Bỗng Bạo Hồng - 468

Cập nhật lúc: 2025-02-02 13:15:22
Lượt xem: 13

Hắn vừa định nhờ trợ lý đi kiểm tra, thì điện thoại rung lên.

[Ba: Ba về khách sạn trước, con với Hứa Yểu cứ ở lại tâm sự đi.]

Nhìn dòng tin nhắn, Hoàng Gia Khánh liền hiểu ngay dụng ý của ba mình.

Một người lớn tuổi như vậy mà còn muốn làm ông mai?

Hắn câm nín. Trước giờ ba hắn nổi tiếng keo kiệt, đến mức từng tuyên bố giữ đầu gà làm đồ gia truyền. Vậy mà bây giờ lại muốn kéo điểm đạo đức của hắn xuống cùng?

Nhưng mà... Hứa Yểu có vị hôn phu rồi.

Hoàng Gia Khánh tuy có ấn tượng rất tốt với Hứa Yểu—dù sao cô vừa xinh đẹp lại còn là ân nhân cứu mạng hắn—nhưng vẫn có chút băn khoăn.

Hắn trầm ngâm một lúc, rồi đặt đũa xuống, dò hỏi: "Yểu Yểu, chị có vị hôn phu rồi phải không? Quan hệ giữa hai người thế nào?"

Nếu tình cảm không tốt, hắn cũng có thể cân nhắc... cạy góc tường.

Dù sao trên mạng cũng đầy tin đồn nói chồng sắp cưới của Hứa Yểu chỉ là một kẻ mặt trắng ăn bám. Mà hắn, chắc chắn hơn tên đó nhiều!

Hứa Yểu đặt ly rượu xuống, trầm tư giây lát rồi đáp: "Cậu cũng biết trong giới của chúng ta, có đối tượng kết hôn chưa chắc đã là chuyện tốt."

Hoàng Gia Khánh gật đầu. Đạt đến một địa vị nhất định, hôn nhân đôi khi không phải là niềm vui, mà là một sự ràng buộc đầy toan tính.

[Truyện được đăng tải duy nhất tại monkeydtruyen.com - https://monkeydtruyen.com./giai-nghe-lam-chu-nha-tro-ta-bong-bao-hong/468.html.]

Thế nhưng ngay sau đó, Hứa Yểu lại mỉm cười: "Nhưng anh ấy khiến tôi cảm thấy, đính hôn hay thậm chí là kết hôn cũng chẳng có gì đáng ngại cả."

Dưới ánh đèn vàng ấm áp bên ngoài Tụ Tiên Lâu, Hứa Yểu chuẩn bị lên xe nhưng ánh mắt vô thức quét qua gốc cây phía xa. Một bóng dáng quen thuộc đứng dựa vào mui xe, chiếc áo gió dài màu bạc khẽ tung bay theo làn gió đêm.

Cô dừng bước, quay sang dặn Lục Dã và Hạ Phàm chờ trong xe, sau đó nhanh chóng đi về phía người đàn ông đó.

Quý Chính Khanh cầm một bó hoa đặt trên mui xe, nhẹ nhàng đưa qua, mỉm cười:

“Bữa tối có thuận lợi không?”

“Rất thuận lợi. Bàn một chút chuyện làm ăn.” Hứa Yểu nhận lấy bó hoa, ánh mắt dừng trên khuôn mặt anh rồi hơi nhíu mày: “Anh đứng đây bao lâu rồi?”

Quý Chính Khanh cười, giọng bình thản: “Vừa tới.”

Hứa Yểu không tin lắm, cô đưa tay nắm lấy bàn tay anh. Cảm giác lạnh lẽo truyền đến khiến cô khẽ cau mày: “Sao anh không vào trong?”

Nếu anh bước vào, chắc chắn Hoàng Xương sẽ vui vẻ chào đón.

Quý Chính Khanh không trả lời ngay, chỉ khẽ nghiêng người về phía trước, vòng tay ôm lấy cô cùng bó hoa trong lòng. Chiếc cằm anh nhẹ tựa lên vai cô, giọng trầm thấp xen chút tủi thân vang lên bên tai:

“Nhưng mà… chúng ta còn chưa công khai.”

Gió đêm se lạnh, bàn tay anh đặt trên eo cô cũng lạnh lẽo, nhưng giọng nói thì thầm bên tai lại mang theo chút nũng nịu hiếm thấy.

Hứa Yểu có hơi bất ngờ. Quý Chính Khanh trước nay luôn điềm tĩnh, phong thái khiêm tốn lịch sự, chưa bao giờ dùng giọng điệu như thế để nói chuyện với cô. Vậy mà giờ phút này, anh lại có chút tủi thân, như thể một đứa trẻ không được công nhận.

Loading...